Tôi năm nay 30 tuổi. 12 năm trước, khi vừa tròn 18, tôi khăn gói lên đường đi xuất khẩu lao động. Khi đó gia đình khó khăn, bố làm thợ hồ, mẹ làm ruộng, em trai tôi còn học cấp hai. Tôi đi với một ý nghĩ rất đơn giản: “Cố gắng vài năm, giúp bố mẹ đỡ vất vả, lo cho em trai ăn học và dành dụm ít vốn để sau này quay về bắt đầu một chặng đường mới".
Những năm tháng bên xứ người, tôi làm việc gần như không có ngày nghỉ. Lương hàng tháng chỉ để lại 1 khoản rất nhỏ lo sinh hoạt phí bên này còn đầu gửi về quê. Tiền gửi về, một phần đỡ đần bố mẹ lo học hành cho em, một phần nhờ bố mẹ cất giúp để sau này tôi có khoản vốn mở tiệm nhỏ hoặc mua miếng đất. Tính ra 12 năm, tiền tôi nhờ bố mẹ cất giúp khoảng 5 tỉ đồng, là tất cả thanh xuân, mồ hôi, nước mắt và sự chắt bóp từng bữa ăn của mình.

(Ảnh minh họa)
Có một ngày, em trai tôi gọi điện báo sẽ cưới vợ. Nó nói mong tôi có mặt trong ngày trọng đại của nó, đã lâu quá rồi chị em tôi chưa gặp nhau. Tôi mừng lắm và nghĩ có lẽ đã đến lúc mình về. 12 năm nơi đất khách đã đủ. Tôi muốn được sống gần gia đình, bắt đầu hành trình mới ở quê nhà. Thế là tôi xin nghỉ hẳn và quyết định về luôn, lần này không quay lại nước ngoài nữa.
Ngày tôi về, bố mẹ mừng lắm. Nhà cửa khang trang hơn xưa rất nhiều, cổng mới, sân lát gạch sạch sẽ. Tôi cứ nghĩ: “Chắc bố mẹ làm ăn được, hoặc em trai cũng phụ giúp phần nào.” Tôi không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy vui khi thấy gia đình có cuộc sống đỡ vất vả.
Đám cưới em diễn ra rộn ràng. Nó mặc vest bảnh bao, dẫn vợ mới bên cạnh. Họ hàng ai cũng khen “Nhà cửa đẹp quá, vợ chồng trẻ có phúc.” Tôi đứng nhìn mà lòng rưng rưng. Bấy nhiêu năm xa quê, cuối cùng mọi thứ đều ổn rồi.
Cho đến sau đám cưới hai hôm. Tôi hỏi mẹ về khoản tiền tôi gửi những năm qua để tính chuyện mở tiệm nhỏ ở quê. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt chùng xuống. Tôi thấy lạ, nên hỏi lại. Lúc ấy bố tôi mới thở dài: “Tiền của con… bố mẹ dùng hết rồi. Dùng để xây nhà, mua đồ đạc, rồi lo đám cưới cho em trai con".
Tôi đứng chết lặng. Từng chữ như rơi xuống, nặng nề đến nghẹt thở. Tôi cố giữ bình tĩnh hỏi: “Bố mẹ dùng hết mà không nói với con một lời? Sao lại làm vậy?”
Mẹ bật khóc, nói trong tiếng nấc: “Bố mẹ nghĩ… con đi làm cực khổ quá, không muốn con lo lắng. Với lại… con gái rồi cũng đi lấy chồng, còn em trai con là trụ cột. Bố mẹ muốn lo cho nó căn nhà ổn định.”
Tôi không biết mình đã im lặng bao lâu. Cả cuộc đời đi lao động nước ngoài của tôi, từng đồng gửi về với tất cả hy vọng, giờ chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Em trai tôi biết chuyện, ngập ngừng xin lỗi. Nó nói không hề hay biết bố mẹ dùng tiền của tôi. Nhưng ngay cả trong lời nói ấy, tôi vẫn cảm nhận được sự… quen thuộc. Như thể việc bố mẹ dành hết cho con trai là chuyện không có gì quá bất thường.
Tối hôm đó, tôi nằm trong phòng mà cả người run lên. Không phải vì tiếc tiền, mà vì niềm tin của mình bị rơi vỡ. Suốt 12 năm, tôi luôn nghĩ mình đang xây dựng tương lai cho cả nhà. Nhưng hóa ra tương lai ấy… không có phần của tôi.
Những ngày sau đó, tôi chuyển sang ở nhờ nhà bạn cũ để có không gian suy nghĩ. Bố mẹ nhiều lần gọi xin tôi tha lỗi, nói đã trót dại, mong tôi hiểu. Tôi không trách họ, nhưng tôi cần thời gian để tự chữa lành.
Tôi bắt đầu tìm việc làm tại quê, dự định học thêm một nghề mới. Khó khăn đấy, nhưng ít nhất đây là con đường của chính tôi.
Một buổi tối, mẹ nhắn tin: “Coi như tiền đó bố mẹ vay con. Khi nào con bình tâm, về nhà ăn cơm cùng bố mẹ nhé.”
Tôi nhìn tin nhắn rất lâu. Tôi không trả lời. Câu chuyện của tôi chưa có kết thúc. Nhưng tôi tin, hành trình làm lại ở tuổi 30 vẫn chưa muộn.
(Tâm sự của độc giả)












