Kỷ niệm khó quên với bài viết lần đầu trên Thanh Niên
Tôi muốn nói đến một trong những bài viết của tôi, bài viết đầu tiên với Thanh Niên. Bài ấy đăng vào ngày 13.1.2013. Miếng trầu - tên của bài viết, đã làm tôi bồi hồi những cảm xúc, những kỷ niệm khó quên đến tận bây giờ.
Bởi đó là ngày vu quy đứa con gái đầu của tôi. Giờ con gái đã 40 tuổi rồi. Vì lễ hỏi, lễ cưới nên tôi viết về… trầu cau. Trong đó còn nhắc đến bà mẹ của một anh bạn cũng ăn trầu. Rồi từ hình ảnh mẹ anh bạn, tôi lại nhớ đến mẹ tôi ngày trước cũng ăn trầu; nhớ lúc còn bé, mẹ bảo tôi ra vườn hái trầu cho bà hoặc ra chợ mua trầu khi trầu vườn nhà chưa hái được. Thậm chí, tôi bắt chước têm trầu cùng mẹ. Những lúc như thế, mẹ nhìn tôi và cười. Giống như tôi bây giờ nhìn đứa cháu trai chơi bâng quơ gì đó, và lặng cười một mình. Âu yếm. Đầy yêu thương mà không nói nên lời.
Vậy là tình cờ, "miếng trầu" đã "kết nối" 3 hình ảnh trên và giúp tôi có những liên tưởng thú vị. Thú vị và vui sướng hơn cả, là Báo Thanh Niên đã làm chiếc cầu "đưa đẩy" một chút tâm tình tôi đến với bạn đọc… Đặc biệt là đến với tôi ngay trong ngày đám cưới con gái mà vì dịp ấy tôi mới viết Miếng trầu!

Kỷ niệm khó quên của tôi với bài viết lần đầu đăng trên Báo Thanh Niên
ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Thanh Niên - tờ báo "chiếm lĩnh" lòng yêu mến
Sau đó và nhiều năm sau này nữa, tôi vẫn được may mắn có… một ít bài đăng trên Báo Thanh Niên. Rồi những năm 2020, 2021, 2022, tôi lại có dịp hưởng ứng các cuộc thi viết Thương nhớ miền Trung, Hà nội - thành phố tôi yêu, Nghĩa tình miền Tây. Lại rất may mắn nữa, trong các cuộc thi viết ấy, bài tôi đã được sử dụng, được in thành sách trang trọng…"đầy chất thơ" trong số 100 tác giả. Quả thực, với một bạn đọc như tôi, có thể gọi đó là niềm hạnh phúc vô ngần khi con chữ của mình được trải trên mặt báo, được cầm trên tay (có khi còn thơm cả mùi giấy báo, mùi mực in hăng hắc, say nồng).
Trang Văn hóa - Văn nghệ Báo Thanh Niên đã cho tôi thật nhiều cảm xúc. Ở đó, tôi mê say "lội" trên cánh đồng, cùng dòng sông, trong khu vườn tâm hồn… với nhiều cung bậc khác nhau, cùng những tâm trạng vui buồn khác nhau của mình khi bắt gặp những giai tầng đồng điệu, miên man, gợi nhớ về cuộc sống hiện tại và đã qua… Ở đó, một câu thơ, một dòng văn, một hình bóng thân thương xa mờ nào đó, đã khiến tôi thấy đời ý nghĩa biết bao, dù cuộc sống đời thường không phải không còn những vất vả, lao đao. Hạnh phúc thay cho những ai biết tắm mình trên dòng sông xao động ấy!
Trở lại bài tản văn ban đầu của tôi với Báo Thanh Niên (Miếng trầu). Tôi nhớ, ngay khi có báo, tôi cắt bài ấy đem "khoe" với anh bạn có mẹ ăn trầu như đã kể (lúc ấy, bà vừa qua đời một thời gian). Anh đọc xong và nói to với người chị từ nhà dưới đang bước lên: "Anh T. viết về mẹ mình chị nè!". Giọng anh hồ hởi nhưng cảm động đến rưng rưng (chắc anh đang nhớ đến mẹ già vừa mất). Phần tôi, cứ im lặng nhìn anh…! Khổ nỗi, tôi đâu phải nhà văn, nhà báo.
Tôi chỉ là một độc giả như bao người. Có điều, tình cờ, Báo Thanh Niên đã hơn một lần cho tôi được làm…"nhà văn" trong mắt của những người thân yêu trong gia đình, của bạn bè, đồng nghiệp khi tôi đã nói thay một mảng tâm tình nào đó của họ. Hạnh phúc là ở đó chăng? Nếu không, tôi vẫn tin là vậy, trong thẳm sâu, ngõ ngách tâm hồn mình. Rồi có một lần, ông anh ruột cũng cắt một bài báo khác của tôi xếp hoài trong cái bóp của anh ấy đến mức nhàu nát. Gặp ai ông anh cũng đưa xem. Không phải vì bài báo, vì tôi, mà trong ấy có sự liên quan đến xúc cảm của anh ấy…
Còn nhiều kỷ niệm khác tương tự nhưng tôi không kể hết. Chỉ biết rằng, điều xác tín chân thật nhất, là Thanh Niên - tờ báo "chiếm lĩnh" được lòng yêu mến dưới mắt nhiều độc giả và riêng tôi (nói không ngoa) như một lữ hành cặm cụi, lang thang để có thể nhặt từng ký ức, dù nhạt nhòa, dù tươi sáng để "phiêu" trong cuộc sống còn nhiều vất vả, bề bộn này. "Phiêu" trong âu lo, trong sung sướng, trong bất hạnh và cả hạnh phúc con người mà Thanh Niên đem lại.
"…ký ức đẹp không đánh thức người ta (thức giấc). Chúng có tác dụng ngược lại".
Có thể tôi đang say, đang mê, đang chìm trong ký ức. Ru tôi, ru tôi một cách ngọt ngào!




















