Sức khỏe - Đời sống

Thanh Niên và tôi: Trang báo thắp sáng hy vọng

Mở ra thế giới bao la hằng mong ước

Với tôi, tờ báo không chỉ là tin tức, đó là một người tri kỷ, một ô cửa tâm hồn mở ra thế giới bao la mà tôi hằng mong ước. Để rồi, ngày 22.7.2025 trở thành mốc son rực rỡ trong ký ức. Hay tin bài viết đầu tay Đóa hoa nhân ái - Kỳ diệu từ tình người của mình hiện diện trên trang Sống đẹp, trái tim tôi như vỡ òa trong niềm hạnh phúc và biết ơn vô hạn.

 - Ảnh 1.

Hằng ngày, tôi ngồi nghe mẹ đọc báo Thanh Niên

ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP

Tôi đặt tay lên ngực, nghe nhịp đập rộn ràng và thấm thía hơn bao giờ hết chân lý cuộc đời mình: Trái tim luôn có khả năng nhìn thấu những điều mà đôi mắt thường không thể thấy.

Bài báo được đăng không chỉ là niềm vui riêng mà nó chứng minh rằng, tôi - dù khiếm khuyết một phần cơ thể - vẫn có thể sống một cuộc đời trọn vẹn và có ích. Qua câu chuyện nhỏ này, tôi mong bạn tin rằng, dù bạn là ai, bạn cũng đều là một ngọn nến, sẵn sàng tỏa ra thứ ánh sáng kỳ diệu của riêng mình.

Tôi nhớ mình đã từng là một độc giả lặng lẽ, nương tựa vào những trang báo để "nhìn ra thế giới". Niềm vui của tôi thuở ấy là tiếng lật giở từng trang giấy, là lời mẹ đọc thủ thỉ bên tai. Những khi vắng mẹ, tôi tự mình dò dẫm, ghé sát mắt để cảm nhận từng con chữ nhọc nhằn. Dù tiếp cận theo cách nào, những bài báo ấy cũng đã trở thành điểm tựa tinh thần, đắp bồi cho tôi những bài học vô giá.

Bước ngoặt đến khi tôi quyết định thôi làm người quan sát để trở thành người chia sẻ. Dù từng thoáng e ngại: "Ai sẽ đồng cảm với góc nhìn của một cô gái khiếm thị?", tôi vẫn viết. Tôi viết về những điều bình dị nhất nhưng cũng thiêng liêng nhất: lòng biết ơn và tình người. Đó là hình ảnh người mẹ với những việc tốt thầm lặng, và là tôi - cô gái nhỏ mong muốn trở thành cầu nối của yêu thương.

Ngày bài báo lên trang, tâm hồn tôi như được khai mở. Danh xưng "tác giả" với tôi không chỉ là một danh hiệu, mà là sự chuyển mình từ người chỉ biết đọc sang người biết viết, biết sẻ chia và cống hiến. Tôi nhận ra hạnh phúc trọn vẹn nhất không nằm ở việc ta nhận được bao nhiêu, mà là ta đã gieo được bao nhiêu mầm thiện lành vào lòng độc giả.

Giọng mẹ tôi run run rồi vỡ òa khi đọc lại bài viết của con mình: "Nga ơi, mẹ tự hào về con lắm!". Nghe tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ, tim tôi như được ủ trong một đốm lửa ấm áp vô ngần. Giọt nước mắt ấy của mẹ không chỉ là niềm vui, mà là minh chứng hùng hồn nhất cho thấy: những rào cản của số phận chưa bao giờ đủ sức ngăn cản một ước mơ lớn lao.

Thanh Niên thắp lên ngọn đèn hy vọng dẫn lối tôi đi

Khi những dòng chữ của tôi đến được với độc giả, những phản hồi yêu thương dội về như những tiếng vọng ngọt ngào. Có người nhắn: "Câu chuyện của bạn làm tôi rơi nước mắt", người khác lại bảo: "Nhờ bạn, tôi muốn sống tử tế hơn". Những lời ấy với tôi là món quà vô giá, cho tôi tin rằng mình đang cùng Báo Thanh Niên gieo những hạt mầm tử tế vào đời. Tôi nợ Báo Thanh Niên một lời tri ân sâu sắc. Cảm ơn quý báo đã không nhìn tôi như một chiếc lá chưa lành, mà trân trọng tôi như một cây bút có giá trị riêng.

 - Ảnh 2.

"Cảm ơn quý báo đã không nhìn tôi như một chiếc lá chưa lành, mà trân trọng tôi như một cây bút có giá trị riêng"

ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP

Từ hàng ghế độc giả bước lên "đấu trường ngòi bút", tôi thấm thía rằng: viết không chỉ để được lắng nghe, mà là để tìm thấy nhau giữa cuộc đời rộng lớn. Mỗi bài viết là một nhịp cầu nối những trái tim đồng điệu, là nơi lòng tốt được gọi tên. Tôi tự xem mình là người gieo hạt, chắt chiu từng câu chuyện đời mình thành những hạt giống hy vọng gửi đến mọi người. Chưa bao giờ tôi thấy yêu đời đến thế. Cảm giác ấy tựa như tôi vừa chinh phục được một ngọn núi - ngọn núi của tình yêu thương và sự gắn kết giữa con người với con người. Đó là động lực để tôi cam kết với chính mình: phải viết tiếp, phải sống tử tế hơn nữa, để mạch nguồn nhân văn không bao giờ đứt đoạn.

Câu chuyện về cô gái khiếm thị và tình yêu với trang báo, tôi tin, sẽ là một nốt nhạc rung cảm chạm đến trái tim bạn đọc. Để chúng ta cùng tin rằng sự tử tế và sức mạnh nội tâm luôn là liều thuốc chữa lành kỳ diệu nhất. Nhìn lại chặng đường đã qua, tôi muốn nói lời cảm ơn tận đáy lòng. Với tôi, Báo Thanh Niên chính là ngôi nhà thân thương đã thắp lên ngọn đèn hy vọng dẫn lối tôi đi. Cảm ơn Báo Thanh Niên, cảm ơn mọi người và cảm ơn chính mình vì đã dũng cảm theo đuổi giấc mơ. 

Thanh Niên và tôi: Trang báo thắp sáng hy vọng - Ảnh 1.

 

Các tin khác

Miền Bắc sắp chuyển mưa rét

Dự báo từ đêm nay (2/12), miền Bắc chuyển mưa nhỏ rải rác, từ ngày mai trời chuyển rét, chấm dứt chuỗi ngày hanh khô, ô nhiễm không khí nghiêm trọng. Từ đêm nay, khu vực Quảng Trị - Khánh Hòa cũng có mưa rải rác.

Giá xăng dầu hôm nay 2/12: Quay đầu tăng

Sáng 2/12, giá dầu WTI đứng ở mức 59,32 USD/thùng, tăng 0,87 USD/thùng, giá dầu Brent của Mỹ ở mức 63,29 USD/thùng, tăng 1,4 USD/thùng so với đầu giờ sáng qua.

Thủ phủ tôm hùm nỗ lực hồi sinh sau lũ

Trận lũ lịch sử quét qua các xã, phường phía đông tỉnh Đắk Lắk (địa bàn tỉnh Phú Yên cũ) khiến ngư dân nuôi tôm hùm tại "vịnh tỉ phú" Xuân Đài bỗng trắng tay, nợ nần chồng chất. Người dân cấp thiết mong muốn được hỗ trợ để hồi sinh.