Tôi vừa trải qua một chuyện không tưởng trong lễ 49 ngày của mẹ. Nhà tôi có 4 anh em, tôi là con gái út. Bố tôi mất cách đây 10 năm, còn mẹ tôi mới qua đời chưa được 100 ngày.
Ngày mẹ mất, tôi đem 10 triệu đến góp tang. Chồng tôi vì công tác xa nhà, không kịp thu xếp công việc để về đưa tang mẹ, đành gửi nén hương kính viếng từ xa.
Nhà chồng tôi lúc này đang đi du lịch xa nhà hàng trăm km. Khi hay tin, mẹ chồng tôi gọi điện chia buồn, 4 anh chị chồng tôi cũng nhắn tin cho tôi an ủi.

Chồng tôi sau đó gọi điện bảo tôi làm giúp 5 chiếc phong bì phúng viếng, mỗi chiếc 1 triệu đồng thay mặt bố mẹ chồng và 4 anh chị chồng tôi gửi đến tang quyến. Tuy nhiên, tôi vì quá lu bu công việc của mẹ nên quên mất việc này.
Chồng tôi biết chuyện buông lời trách móc. Tôi trấn an anh: “Em và gia đình ghi nhận tấm lòng của bố mẹ cùng các anh chị. Em lỡ quên mất thì anh cũng đừng nói lại với mọi người. Cứ xem như mọi người đã gửi và gia đình đã nhận".
Sau đám tang, 4 anh em tôi thống nhất tiền phúng viếng của ai thì người đó nhận. Tiền lo cho đám tang do 3 anh trai gánh vác, tôi là con gái thì đóng góp tùy tâm.
Bốn anh em cũng chốt luôn, tiền phúng viếng trong lễ 49 ngày mẹ thì đem ra lo liệu cỗ bàn hôm đó.
Hôm 49 ngày, anh em tôi vốn đã thống nhất không mời thông gia đến dự. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn thay mặt họ đem đến 5 chiếc phong bì, mỗi chiếc 2 triệu đồng xem như khoản viếng thăm chưa kịp thực hiện vào ngày mẹ mất. Lúc đó, tôi rất bối rối.
Buổi chiều, khi công việc xong xuôi, 4 anh em tôi tụ họp bóc phong bì để chi trả cho việc cỗ bàn. Lúc bóc đến tệp phong bì của nhà chồng tôi, tôi mạnh dạn đề xuất: “Thực ra, khoản tiền phúng viếng này nhà chồng em vốn muốn gửi vào ngày mẹ mất nhưng em quên. Nay vào dịp 49 ngày, chồng em mới thay mặt gửi bù.
Em xin phép được lấy lại 5 chiếc phong bì này, số phong bì khác thì như đã thống nhất, bỏ vào quỹ chung để làm cỗ".
Nghe đến đây, chị dâu cả của tôi nhảy dựng: “Thống nhất thế nào thì cứ làm thế. Cả nhà bỏ phong bì ra làm cỗ, một mình cô rút lại 5 chiếc, nghe có vô lý không?”.
Tôi phân bua: “Em không nói thì anh chị cũng hiểu chứ. Lễ 49 ngày nhà mình thống nhất không mời thông gia các bên, làm sao tự dưng lọt 5 chiếc phong bì của nhà chồng em được. Vốn dĩ 5 chiếc phong bì này là tiền phúng viếng hôm đám tang, chỉ là gửi lệch ngày thôi”.
Anh trai thứ 2 của tôi ngồi phắt dậy: “Nếu đã thế, giờ phong bì của ai trả cho người đó. Tiền làm cỗ chia đều. Thế là vẹn cả đôi đường”.
Tôi vẫn cự cãi: “Nếu có chia tiền làm cỗ thì chia 3, em là phận gái, đóng góp được tí nào hay tí đấy”.
Và một cuộc khẩu chiến nổ ra, ai cũng đưa ra lý lẽ của mình. Lễ cúng 49 ngày cho mẹ lại trở thành ngày 4 anh em tôi “bới sâu tìm vết”, đổ lỗi cho nhau. Mọi lỗi lầm từ trước đến nay đều bị mang ra nói.
Cuối cùng, 3 anh trả lại cho tôi 5 chiếc phong bì phúng viếng ấy. Các anh còn bảo tôi, những ngày giỗ cha mẹ mai đây, tôi không cần đến nhà hương khói.
Các anh nói thế khác nào từ mặt tôi. Nhà cửa cha mẹ xây, làm gì có chuyện cấm tôi bước vào. Nơi thờ tự của đấng sinh thành, các anh cũng không có quyền cấm tôi đến hương khói.
Có điều, tôi cảm thấy như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng trong đời. Liệu tôi có sai khi hành xử như vậy?
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.
Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.













