Tôi quen anh trong buổi sinh nhật bạn. Anh hơn tôi vài tuổi, nói chuyện nhẹ nhàng, biết quan tâm và khiến tôi cảm thấy an toàn.
Cuộc gặp mặt khiến tôi trúng tiếng sét ái tình. Tôi yêu anh và là người chủ động chinh phục anh.
Mối quan hệ của chúng tôi tiến triển nhanh chóng. Chỉ vài tháng quen biết, chúng tôi đã yêu nhau, rồi quyết định sống thử vì nghĩ đằng nào cũng sẽ kết hôn.
Tôi và anh thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại thành. Những ngày đầu rời phòng trọ đến sống cùng anh, tôi mang theo niềm tin và cả giấc mơ về một mái nhà hạnh phúc.

Đúng là thời gian đầu tôi thấy mình may mắn. Anh dịu dàng, biết chiều chuộng tôi. Nhưng rồi hạnh phúc ấy sớm nở tối tàn. Vài tháng sau khi sống chung, những thói xấu của anh dần lộ ra.
Anh bắt đầu dậy muộn. Những bữa sáng lãng mạn do anh tự nấu không còn, tôi phải nấu hoặc đợi anh dậy rồi cùng nhau đi ăn.
Lâu dần, anh không muốn đưa tôi đi ăn nữa, thậm chí chẳng màng đến bữa sáng. Tôi muốn ăn thì phải tự đi hoặc đặt về rồi gọi anh dậy, chăm như chăm con nhỏ.
Khi tôi đã quen với việc giặt giũ, nấu nướng, quét dọn nhà cửa, anh dần phó mặc và không thèm quan tâm, đỡ đần. Tệ hơn là khi tôi có việc làm ổn định, anh bắt đầu ỉ lại.
Anh than chán ghét công việc rồi nghỉ ngang. Trong lúc tìm việc mới, anh chỉ ở nhà, vùi đầu vào game. Từ ngày chơi game, anh như một con người khác. Anh gần như dành hết thời gian, trí óc, tình cảm… cho nhân vật trong game mà mình nhập vai. Anh suốt ngày nhốt mình trong phòng cùng chiếc máy tính.
Thời gian này, căn phòng của chúng tôi lúc nào cũng bừa bộn, quần áo bẩn, vỏ chai nước ngọt ngập ngụa, mùi thuốc lá nồng nặc… Tôi đi làm ca tối về mệt, muốn có chỗ nằm nghỉ ngơi cũng phải còng lưng dọn dẹp.
Tôi mệt mỏi, muốn thoát khỏi anh nhưng rồi lại tiếc. Tôi tiếc những tình cảm của mình dành cho anh, tiếc những tháng ngày đầu yêu thương đẹp đẽ.
Tôi vẫn hy vọng tình yêu của mình sẽ khiến anh thay đổi. Tôi tìm cách khuyên anh, động viên anh đi làm lại, thậm chí còn xin hộ anh một chỗ làm mới.
Nhưng đi làm được vài tuần, anh lại tụ tập với mấy người trong công ty chơi bài bạc. Bị phát hiện, khiển trách, anh lại nghỉ.
Thất nghiệp, anh chuyển sang chơi cá độ thể thao với lý do là để tạo ra thu nhập. Anh lấy hết tiền tiết kiệm của mình nộp vào tài khoản và thực hiện các trò cá cược trực tuyến.
Thua hết tiền, anh bắt tôi đưa tiền tiết kiệm chung trước kia của cả hai - vốn là tiền để chi tiêu hàng tháng - cho anh gỡ gạc. Tôi không đồng ý khiến anh nổi giận, gắt gỏng, bỏ nhà đi cả đêm.
Từ đó, tôi khuyên răn, tác động gì anh cũng không quan tâm. Anh bỏ đi, tụ tập bạn bè, ăn ngủ cùng những người trong nhóm cá cược quen qua mạng.
Dần dần tôi nhận thấy chỉ có mình yêu anh. Anh chỉ cần một người nấu cho anh ăn, giặt đồ cho anh, thỏa mãn những nhu cầu của anh.
Tôi quyết định từ bỏ anh và cảm thấy mình may mắn khi chỉ đang sống thử. Nếu kết hôn thật, có lẽ tôi sẽ chìm trong vô số bi kịch.
Nhưng ngay lúc chuẩn bị rời đi, tôi phát hiện cơ thể mình có nhiều dấu hiệu lạ. Đi khám, bác sĩ nói tôi có thai. Cái thai đánh tan mọi suy nghĩ mạnh mẽ nhất của tôi.
Tôi ngồi gục xuống, tay run rẩy, nước mắt cứ trào ra. Thật chua chát, tôi chưa có chồng nhưng đã có con. Và cha đứa bé lại là người đàn ông tôi đang muốn rời bỏ.
Giờ đây, tôi không biết phải đối mặt với sự thật phũ phàng này như thế nào. Tôi biết, nếu ở lại, tôi sẽ phải chịu đựng thêm những tháng ngày tăm tối, không có tương lai. Nhưng nếu rời đi, con tôi sẽ không có cha. Hơn thế, tôi chưa sẵn sàng và chưa từng nghĩ đến việc làm mẹ đơn thân. Tôi không đủ can đảm để quyết định.
Tôi nên làm gì đây?
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.
Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.








