Ba năm nay, tháng nào tôi cũng thấy tin nhắn báo 30 triệu chuyển vào tài khoản, tôi đã quen nhận khoản tiền đó đầu tháng để lo mọi chi phí sinh hoạt, học hành của tôi và con. Không yêu cầu, không nhắc nhở, anh tự gửi, tôi lặng lẽ nhận. Chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau ngoài vài câu liên quan đến thằng bé.
Vậy nên khi bước sang đầu tháng này, tài khoản vẫn đứng im, tôi hơi giật mình. Tôi tưởng anh bận hoặc chuyển chậm. Nhưng đến ngày thứ 3 vẫn không thấy động tĩnh, tôi nhắn: “Tiền tháng này khi nào anh chuyển?”. Anh trả lời cụt lủn: “Từ giờ anh ngừng chu cấp. Anh sắp cưới, cần sắp xếp lại chi tiêu”.
Tôi đọc đúng 3 lần cho chắc, rồi ngồi thừ ra như người vừa bị hắt gáo nước lạnh vào mặt. Không giải thích thêm, không một câu hỏi han về con, chỉ đơn giản là cắt.
Ảnh minh họa
Tôi không phải kiểu phụ nữ đòi hỏi gì sau ly hôn, tôi nuôi con một mình, đi làm, thuê nhà, xoay xở đủ thứ. Nhưng 30 triệu đó là tiền anh phải có trách nhiệm với con, không phải tiền ban ơn. 3 năm qua, nhờ khoản ấy mà tôi tạm yên tâm được phần nào. Vậy mà chỉ vì anh sắp cưới, tự dưng mọi thứ bị chặn lại như thể con tôi không còn liên quan gì đến anh nữa.
Tôi mở tủ lấy hồ sơ ly hôn ra, đọc lại dòng về nghĩa vụ cấp dưỡng. Ngày ấy, tôi chẳng để tâm, chỉ nghĩ anh chủ động gửi bao nhiêu thì gửi. Giờ đọc lại mới thấy mình chủ quan. Tôi mở laptop, tìm hiểu thủ tục yêu cầu tòa án buộc tiếp tục cấp dưỡng. Đọc đâu đó lại thấy nản: đơn từ, giấy tờ, rồi lại phải nhìn mặt nhau. Tôi tự hỏi liệu có phải tôi đang làm quá chuyện không, hay là tôi đang bảo vệ quyền lợi của con?
Tôi không muốn làm phiền ai, nhưng nếu tôi im lặng, phần thiệt sẽ luôn thuộc về con. Còn nếu tôi đòi, lại sợ mang tiếng níu kéo. Vậy rốt cuộc, trong hoàn cảnh này, tôi nên làm thế nào cho đúng?
















