Tôi năm nay 40 tuổi, làm shipper. Công việc của tôi gắn với những con đường quen thuộc, những cuốc xe chạy từ sáng sớm đến tối muộn. Thu nhập không đều, ngày nhiều đơn thì đủ chi tiêu, ngày mưa gió coi như làm cầm chừng. Tôi đã quen với việc sống chắt chiu, quen với cảm giác phải cân đo từng khoản nhỏ.
Vậy nên, khi nhận được cuộc gọi từ nhóm bạn thân hồi cấp 3 sau hơn 20 năm mất liên lạc, tôi vừa bất ngờ, vừa lưỡng lự. Ở tuổi này, ai cũng có cuộc sống riêng, chẳng mấy khi ai chủ động gọi lại nếu không có lý do gì đó.
“Cuối tuần tụi mình đi ăn nhé, lâu rồi không gặp.”
Tôi suy nghĩ khá lâu mới đồng ý. Một phần vì tò mò, phần khác vì nghĩ rằng, bạn bè lâu năm gặp nhau, chắc cũng chỉ là bữa ăn bình thường, không đến mức khiến ai khó xử.
Cuộc hẹn không phải do tôi chủ trì. Tôi chỉ là người được rủ, giống như ba người còn lại. Chúng tôi gặp nhau ở một quán ăn quen, không sang trọng nhưng cũng không phải chỗ rẻ. Nhìn lại nhau sau hai mươi năm, ai cũng đã khác. Có người ăn nói đĩnh đạc, có người khoe chuyện làm ăn, có người kể về con cái học trường này trường kia.
Riêng tôi, chỉ ngồi nghe. Tôi không có gì để khoe ngoài công việc shipper ngày chạy ngày nghỉ. Nhưng tôi không thấy tự ti. Tôi nghĩ, bạn bè cũ gặp nhau, quan trọng là còn nhớ nhau.
Bữa ăn diễn ra khá lâu. Đồ ăn gọi thêm vài lần, bia rượu cũng không ít. Tôi uống chừng mực, trong đầu vẫn nghĩ đơn giản: lát nữa chia đều, mỗi người một phần, chuyện rõ ràng là xong.
Cho đến khi nhân viên mang hóa đơn ra.Tổng cộng 2,5 triệu đồng.Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì một người đứng dậy nói ra ngoài nghe điện thoại. Người thứ hai bảo đi vệ sinh. Người thứ ba nói ra ngoài hút thuốc. Tôi không mảy may nghi ngờ, vì nghĩ họ chỉ ra ngoài chút rồi quay lại. Nhưng vài phút trôi qua, rồi mười phút. Nhân viên bắt đầu đứng cạnh bàn, nhắc tôi thanh toán. Tôi nhìn quanh, lúc đó mới nhận ra: mình là người duy nhất còn ngồi lại. Tôi cầm điện thoại, gọi cho từng người.
Cuộc gọi thứ nhất, chuông đổ dài nhưng không ai nghe. Cuộc gọi thứ hai, vẫn im lặng. Cuộc gọi thứ ba, kết quả không khác.

(Ảnh minh hoạ)
Tim tôi trùng xuống. Cảm giác lúc đó không hẳn là tức giận, mà là bị bỏ lại. Tôi nói với nhân viên quán rằng cuộc hẹn này không phải tôi tổ chức, tôi không có nghĩa vụ thanh toán toàn bộ số tiền. Tôi làm shipper, thu nhập không cao, 2,5 triệu đồng không phải số tiền nhỏ để mời bạn bè ăn tối.
Nếu ai đó muốn được mời, ít nhất cũng phải nói thẳng với tôi ngay từ đầu. Đằng này, tất cả đều im lặng rồi rời đi, để lại tôi trong thế đã rồi. Nhưng nhân viên quán chỉ lắc đầu. Họ nói, tôi là người ngồi lại cuối cùng, họ chỉ biết làm việc với tôi. Không muốn ồn ào, cũng không muốn dây dưa thêm, tôi đành thanh toán toàn bộ hóa đơn.
Trên đường về nhà, tôi thấy mình mệt mỏi hơn mọi ngày. Không phải vì mất tiền, mà vì cảm giác hụt hẫng. Hai mươi năm không gặp, cuộc hội ngộ duy nhất lại kết thúc như thế.
Vài ngày sau, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi không muốn mang tiếng là người “ôm tiền rồi kể khổ”, nhưng cũng không thể chấp nhận việc mình bị xem như người có nghĩa vụ trả thay tất cả. Cuối cùng, tôi chủ động lan truyền thông tin rằng mình đang gặp rắc rối vì bữa ăn đó, thậm chí có thể bị quán làm căng chuyện thanh toán.
Tôi biết mình làm vậy là không đẹp. Nhưng đó là cách duy nhất tôi nghĩ ra để buộc những người kia phải lên tiếng.
Quả đúng như tôi đoán. Chỉ sau đó không lâu, ba người bạn lần lượt liên hệ lại. Giọng nói đã khác trước, không còn vô tư như trong bữa ăn, có lẽ họ muốn tránh rắc rối liên quan pháp luật. Họ hỏi han, rồi đề nghị chia đều tiền bữa tiệc. Tôi im lặng một lúc rất lâu.
Thật ra, điều tôi cần không hẳn là tiền. Tôi cần một lời nói rõ ràng, một sự thừa nhận rằng họ đã cư xử không đúng. Cuối cùng, tôi vẫn nhận lại phần tiền của mình, vì với tôi, đó là mồ hôi công sức của nhiều ngày chạy xe.
Nhưng sau chuyện đó, tôi hiểu ra một điều: tình bạn sau hai mươi năm không thể chỉ dựa vào ký ức. Người ta có thể ngồi với nhau rất thân, nói cười rất nhiều, nhưng khi liên quan đến trách nhiệm và tiền bạc, mọi thứ sẽ lộ rõ. Hoài niệm thì đẹp, nhưng không đủ để trả tiền hóa đơn. Và có lẽ, không phải cuộc gặp nào cũng nên nhận lời, dù người gọi có từng thân thiết đến đâu.
(Tâm sự của độc giả)















