Sức khỏe - Đời sống

Bận đút cho con nên chưa ăn cơm, người phụ nữ chạnh lòng nhìn chồng và mẹ chồng rảnh rỗi bấm điện thoại

Tôi là Thủy Tiên, 34 tuổi, làm kế toán cho một công ty nhỏ. Ngày nào tôi cũng tất bật như con thoi: sáng lo cho ba đứa con, rồi vội vàng đi làm; chiều tan sở lại cuống cuồng chạy về, lao vào bếp như thể không có thời gian để thở.

Tối nay cũng vậy. Tôi vừa bước chân vào nhà đã thấy mẹ chồng và chồng ngồi xem thời sự, hai đứa lớn thì chạy nhảy, còn đứa út mới hơn hai tuổi đang khóc vì đói. Tôi chẳng kịp nghỉ một phút, vừa nấu cơm, vừa dỗ con, vừa sắp xếp lại căn bếp ngổn ngang.

Đến khi bữa cơm được dọn ra, chồng tôi và mẹ chồng ngồi vào bàn ngay. Tôi bận tay đút cho con út, nên chỉ kịp múc cơm cho chồng, cho mẹ. Rồi lại quay sang dỗ con. Cơm canh còn nóng hổi nhưng tôi chẳng thấy mùi vị gì. Khi con út ăn được mấy miếng, tôi lại phải chia phần cho hai đứa lớn. Chúng ăn chậm, rơi vãi lung tung, tôi vừa dọn vừa nhắc nhở.

Lúc ngẩng lên thì chồng và mẹ chồng đã ăn xong, bát đũa vẫn để trên bàn. Họ ra ghế sofa ngồi xem tivi, bấm điện thoại, tiếng cười nói xen lẫn tiếng lướt điện thoại lách tách. Còn tôi vẫn ngồi bên mâm cơm nguội lạnh, chưa kịp ăn miếng nào.

Tôi nghe tiếng con út gọi "mẹ ơi, lau miệng cho con", trong khi chồng vẫn chăm chú vào màn hình. Bất giác, cổ họng tôi nghẹn lại. Một cảm giác tủi thân, vừa nhỏ bé vừa cay đắng, trào lên không kịp nuốt xuống.

Bận đút cho con nên chưa ăn cơm, người phụ nữ chạnh lòng nhìn chồng và mẹ chồng rảnh rỗi bấm điện thoại- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi không đòi hỏi chồng phải nấu ăn hay dọn dẹp giúp, chỉ mong một cái nhìn quan tâm, một lời "để anh bưng chén", hay đơn giản phụ tôi cho con ăn, bế con giúp tôi vài phút để tôi kịp ngồi xuống, ăn một bữa cơm tử tế. Nhưng dường như, trong mắt họ, mọi việc tôi làm là hiển nhiên - bởi tôi là phụ nữ, là vợ, là mẹ.

20 giờ 30, tôi ngồi bên bàn ăn, nhìn bát cơm mình để từ lúc chiều. Cơm nguội ngắt, nhưng tôi vẫn ăn. Có lẽ vì không phải đói bụng, mà vì sợ nếu bỏ qua, sẽ chẳng còn ai nhớ rằng hôm nay tôi chưa ăn.

Sau bữa ăn, khi cả nhà ngồi xem phim, tôi vẫn lặng lẽ rửa chén. Nước rửa chén trơn trượt, tay nhăn nheo, mắt cay vì khói và vì nước mắt. Mẹ chồng thấy tôi mệt thì bảo: "Phụ nữ có chồng, có con thì cực là chuyện thường thôi, kêu ca làm gì con." Tôi chỉ cười gượng, nhưng trong lòng như có ai bóp nghẹt.

Nhiều người nói phụ nữ bây giờ mạnh mẽ lắm, nhưng có những nỗi mỏi mệt không thể hiện ra ngoài. Tôi vẫn thương chồng, thương mẹ, thương các con, chỉ là… đôi khi, tôi ước có ai đó đặt tay lên vai mình và nói: "Em nghỉ chút đi, để anh làm cho."

Phụ nữ chúng tôi không cần gì to tát, chỉ cần được sẻ chia một chút. Một câu hỏi han, một cử chỉ quan tâm, đôi khi lại là món quà lớn nhất cho người đang gồng gánh cả gia đình.

Và tôi chỉ mong, trong những bữa cơm sau này, sẽ có ai đó kéo ghế mời tôi ngồi cùng, để tôi cũng được ăn khi cơm còn nóng.

Các tin khác

"Cậu bé đẹp nhất thế giới" qua đời

Björn Andrésen, biểu tượng sắc đẹp phi giới tính trong Death in Venice, đã từ trần ở tuổi 70. Nhưng đằng sau danh xưng mỹ miều đó là một cuộc đời bị nuốt chửng bởi bi kịch, sự bóc lột và nỗi ám ảnh của một vai diễn định mệnh.

Cuộc sống của Siu Black ở quê

Từ ồn ào phá sản, nợ nần, ca sĩ Siu Black quyết định về quê sinh sống với công việc trồng rau, nuôi heo.