Giỗ là dịp con cháu sum họp tưởng nhớ người đã khuất, nhưng với nhiều gia đình, đó cũng là lúc những vướng mắc âm ỉ lâu nay có cơ hội bùng lên. Và trong bữa giỗ tưởng yên ấm ấy, một nàng dâu đã khiến cả họ phải ngồi im sau khi lên tiếng chỉ bằng vài câu nói nhẹ như gió – mà “đanh” đến tận lòng.
Trang (32 tuổi, sống tại Hà Nội) kể:
“Nhà chồng mình có ba anh chị em. Chị gái lấy chồng gần nhà, vợ chồng mình ở Hà Nội, còn em út đang học Đại học cũng trên này. Vì ít khi về quê nên dịp giỗ bố, cả nhà lại tụ họp đông đủ. Mình luôn cố gắng chuẩn bị tươm tất để mẹ vui, chứ thật lòng, mỗi lần về là mình lại căng thẳng…”.
Bố chồng Trang mất vì đột quỵ cách đây hai năm. Từ ngày ông mất, mẹ chồng sống một mình ở quê. Trâm từng nhiều lần khuyên mẹ lên thành phố ở cùng cho vui tuổi già, nhưng bà ngại thay đổi, sợ “sống đâu quen đấy”.
Thế nhưng mỗi lần vợ chồng Trang về quê, chị chồng lại buông lời xỉa xói: “Nhà có hai thằng con trai mà như không, cái gì cũng đến tay con gái”.
Trang nghe quen tai, vẫn cố nhịn vì nghĩ “chị nói cho xong miệng”, nhưng lần này đúng vào ngày giỗ bố chồng, câu nói của chị lại trở thành giọt nước tràn ly.
Trang kể: “Hôm ấy mình về từ sáng, tự tay đi chợ, nấu cơm cúng, chuẩn bị cả mâm chay, mâm mặn. Mẹ chồng cảm động lắm, cứ nhắc món bố thích ngày xưa mà nước mắt rưng rưng. Cả nhà ăn cơm, tưởng êm rồi thì chị chồng lại nói giọng chua chát: 'Mợ đón mẹ lên đấy để trông con cho mợ chứ gì'.
Tôi chỉ cười, nhưng lần này, tôi không nhịn nữa”.
Ảnh minh họa
Trang nhẹ nhàng, từ tốn đáp lại giọng không cao, nhưng từng chữ như lưỡi dao mỏng: “Chị nói thế tội em quá. Em có ỷ lại mẹ việc chăm con bao giờ đâu. Tuổi của mẹ là để nghỉ ngơi, an dưỡng, không phải để bế cháu, tắm cháu hay nấu cơm cho ai cả.
Mẹ ở nhà con chỉ để vui – xem phim, đi dạo, tập thể dục, chứ không phải làm giúp việc. Còn chuyện cháu, vợ chồng em đã có người lo rồi”.
Câu nói của Trang khiến không khí trong mâm cơm như lặng đi vài giây. Chị chồng nguýt dài, còn mẹ chồng thì khẽ cười, nụ cười vừa xúc động, vừa… nhẹ nhõm.
Cậu em út – người nãy giờ chỉ chăm chăm vào điện thoại bất ngờ ngẩng lên nói thẳng:
“Chị giữ mẹ ở quê để nhờ mẹ trông con chị thì có. Lần nào em gọi chả thấy mẹ bảo sang nhà chị chăm cháu, đón cháu, làm đủ việc. Cháu 5 tuổi rồi mà chị còn để bà vất vả thế, thương mẹ chút đi”.
Không khí bữa cơm trở nên lặng ngắt. Trang chỉ khẽ đẩy chén canh cho mẹ:
“Mẹ lên trên này ở vài tháng cho vui nhé. Con hứa mẹ muốn về lúc nào con đưa về, không ép. Con chỉ muốn mẹ bớt buồn, đừng phải gồng mình vì ai nữa”.
Mẹ chồng rơm rớm, khẽ gật đầu.Thế là, bữa giỗ tưởng chừng căng như dây đàn lại khép lại bằng một nụ cười. Không cần to tiếng, không cần đôi co, Trang chỉ dùng cách nói đúng, lễ độ mà rành mạch để ai cũng hiểu ranh giới của sự tôn trọng.
Đôi khi, khéo léo không phải là nhịn. Khéo léo là nói đúng lúc, đúng chỗ để người khác nể mình vì biết cư xử, chứ không phải vì mình chịu thiệt.









