Trên nhóm hội "Trung tâm dạy nghề làm mẹ" - 1 nhóm hội chia sẻ những câu chuyện, kinh nghiệm trên hành trình làm mẹ đã lan truyền bức hình của từ 1 người mẹ phải một mình chăm hai con nhỏ. Giữa bộn bề cơm áo, mệt mỏi, áp lực chồng chất, người mẹ ấy bất ngờ nhận được một bức thư tay của con lớn. Trong thư, đứa trẻ viết những dòng ngắn ngủi nhưng nặng trĩu cảm xúc: xin mẹ đừng chửi mắng quá nhiều, nói rằng con rất buồn, rất tuyệt vọng, thậm chí sợ rằng nếu mẹ không thay đổi, con sẽ bị trầm cảm. Cuối thư, con vẫn không quên nói lời cảm ơn và thổ lộ tình yêu dành cho mẹ.
Đọc đến đây, nhiều người vội vàng đứng về một phía: trách người mẹ nóng nảy, hoặc xót xa cho đứa trẻ quá nhạy cảm. Nhưng nếu nhìn sâu hơn, đây là câu chuyện mà cả mẹ lẫn con đều đáng thương.
Đứa trẻ phải trưởng thành trong im lặng
Một đứa trẻ biết viết thư, biết cảm ơn mẹ vì sự hy sinh, biết nói “con yêu mẹ” ngay cả khi đang đau, đang "tuyệt vọng" là một đứa trẻ quá hiểu chuyện . Nhưng sự hiểu chuyện ấy không phải lúc nào cũng là điều đáng mừng.
Một đứa trẻ hiểu chuyện sớm thường là đứa trẻ không dám làm phiền người lớn, phải tự tập việc nuốt nỗi buồn vào trong và học cách chịu đựng thay vì phản kháng.
Khi con viết rằng mình “tuyệt vọng”, nghĩa là con đã đi rất xa trong nỗi buồn đó, xa đến mức không còn biết cách nào khác ngoài việc đặt cảm xúc lên một tờ giấy. Một đứa trẻ phải xin mẹ “chửi nhẹ thôi” là đứa trẻ đã quen với việc bị tổn thương.
Những dòng chữ ấy nghe có vẻ "lớn" nhưng câu cú không hoàn chỉnh, chỉ đơn giản là muốn nói ra cảm xúc của mình. Cuối cùng, đứa nhỏ vẫn hiểu rằng mẹ nổi nóng như vậy là vì mẹ quá vất vả và đang hi sinh vì con cái, có lẽ hiểu điều đó mà dù tổn thương thì có đấy nhưng đứa nhỏ vẫn yêu mẹ vô cùng.
Người mẹ không còn chỗ để yếu đuối
Nhưng nếu chỉ dừng lại ở việc thương con, chúng ta đã bỏ quên một nỗi đau khác nỗi đau của người mẹ. Mà rõ ràng 10 người hết cả 9 sẽ trách người mẹ này: Vì sao lại đối xử với con mình như thế? Không nuôi được thì đừng đẻ!... hay bất kỳ câu nói mạt sát nào vì đúng là người mẹ này có sai.
Sai thì có nhưng không có nghĩa người mẹ ấy không đáng thương.
Một người mẹ một mình trông 2 con, ngày này qua ngày khác, vừa làm trụ cột, vừa làm chỗ dựa, vừa làm người dạy dỗ. Trong cuộc sống ấy, mệt mỏi không có lịch nghỉ và cảm xúc cũng không có nơi để xả. Sự cáu gắt đôi khi không bắt nguồn từ giận con, mà từ sự kiệt sức kéo dài.
Người mẹ ấy có thể yêu con rất nhiều, nhưng lại không còn đủ năng lượng để yêu con một cách dịu dàng. Bi kịch ấy cứ chầm chậm nhưng mỗi ngày mỗi leo thang, không được phép gục ngã nhưng cũng không còn đủ sức để đứng vững.
Khi tình yêu biến thành nguồn gây đau
Trong câu chuyện này, không ai cố ý làm tổn thương ai. Nhưng tổn thương vẫn xảy ra, bởi tình yêu không được đặt trong một môi trường đủ an toàn để thở .
Người mẹ yêu con bằng sự hy sinh đến cạn kiệt. Đứa trẻ yêu mẹ bằng sự nhẫn nhịn đến đau lòng. Hai mẹ con yêu thương nhau là thế nhưng lại vô tình làm đau nhau mỗi ngày.
Đứa trẻ sợ mẹ, nhưng vẫn yêu mẹ. Điều đáng sợ nhất trong bức thư không phải là chữ “trầm cảm”, mà là việc đứa trẻ vừa sợ mẹ, vừa không không muốn làm mẹ tổn thương. Con không nổi loạn, không trách móc, không chống đối. Con chọn cách nhẹ nhàng nhất để nói ra nỗi đau của mình.
Đó là một lời cầu cứu rất văn minh, nhưng cũng rất cô đơn.
Người mẹ cũng cần được cứu trước khi con gục ngã. Nếu chỉ khuyên người mẹ “đừng mắng con nữa”, đó là một lời khuyên dễ dàng nhưng vô trách nhiệm và vô cùng sáo rỗng, thà đừng nói ra còn hơn. Bởi một người đang kiệt sức không thể tự nhiên trở nên dịu dàng hơn, nếu họ không được đỡ lấy phần gánh nặng.
Người mẹ ấy cần một khoảng dừng, dù rất ngắn, hay một người lắng nghe mà không phán xé và sau cùng là một sự công nhận rằng bản thân cô ấy đã làm rất tốt rồi. Chỉ khi người mẹ được thở, cô ấy mới có thể cho con không khí để thở cùng.
Còn đứa trẻ ấy, cần được trả lại quyền được công nhận cảm xúc. Con không cần một người mẹ hoàn hảo. Con chỉ cần một người mẹ nói rằng: "Mẹ xin lỗi vì đã làm con buồn".
Khi cảm xúc của con được gọi đúng tên, con sẽ không cần phải gánh nỗi đau bằng những từ ngữ quá lớn so với tuổi mình.
Lời kết
Bức thư ấy không phải là một bản án dành cho người mẹ, cũng không phải là lời than thân của đứa trẻ. Nó là một tấm gương phản chiếu sự kiệt quệ của tình yêu khi không được nâng đỡ. Trong rất nhiều gia đình, bi kịch không đến từ thiếu yêu thương, mà đến từ nhiều khắc nghiệt của hoàn cảnh tạo thành.
Cứu đứa trẻ, đôi khi không phải bằng cách dạy con mạnh mẽ hơn, mà bằng cách đỡ cho người mẹ bớt đau. Và cứu người mẹ, đôi khi chỉ cần một điều giản dị là hiểu cho cô ấy, thông cảm cho cô ấy và công nhận những hy sinh, cố gắng của cô ấy.







