
Tôi là con một. Ba tôi mất từ khi tôi còn chưa đầy 3 tuổi. Mẹ ở vậy nuôi tôi suốt hơn 30 năm, chẳng tái hôn, chẳng quen thêm ai. Tôi luôn nghĩ bà mạnh mẽ và cứng cỏi, dù hơi khép kín, ít nói.
Lúc nhỏ, tôi từng hỏi mẹ: "Ba đâu rồi hả mẹ?".
Bà chỉ vuốt tóc tôi, nói gọn lỏn: "Ba đi xa lắm rồi, không về nữa".
Dần lớn lên, tôi không còn hỏi thêm. Trong nhà cũng chẳng có một bức ảnh nào của ba – điều đó từng khiến tôi lăn tăn, nhưng rồi cũng tự thuyết phục bản thân: chắc mẹ không muốn nhớ lại.
Gần đây, tôi gửi con gái 5 tuổi về ở với bà ngoại một tuần để tiện đi công tác. Con bé rất quấn bà, nên tôi yên tâm. Nhưng đến ngày thứ tư, con gọi video cho tôi, vẻ mặt đầy háo hức:
"Mẹ ơi, hôm qua con ngủ với bà, bà kể chuyện ông ngoại cho con nghe. Ông đẹp trai lắm, còn hát ru nữa!".
Tôi sững người. Ba tôi mất từ lâu, lấy đâu ra chuyện hát ru hay kể chuyện?

Ảnh minh họa
Tôi hỏi lại thì con chỉ cười toe: "Con nằm ngủ bên bà, nửa đêm dậy khát nước, thấy bà đang nói chuyện với ai. Con nghe bà bảo: 'Ông có biết con gái mình giờ cũng cực như tôi không?' Rồi bà khóc…".
Đến đây, tim tôi như thắt lại.
Về lại nhà mẹ, tôi bắt đầu để ý. Ban ngày bà bình thường, nhưng tối đến hay ra ban công một mình, ngồi rất lâu. Tôi lặng lẽ kiểm tra lại một số thứ trong nhà. Trong tủ quần áo cũ, tôi phát hiện một hộp gỗ nhỏ, được giấu kỹ dưới đáy vali.
Trong đó là những bức thư tay… tất cả đều viết cho một người tên K.T, không phải ba tôi.
Tôi đọc một lá, tay run lên. Đó là những dòng thư viết cách đây hơn 30 năm:
"Tôi không thể bỏ con gái mình để theo anh. Tôi nợ con một mái nhà trọn vẹn. Đừng tìm tôi nữa…".
Tôi sững sờ. Người đàn ông tôi vẫn nghĩ là ba ruột có thể không phải là cha tôi. Còn mẹ – người cả đời cam chịu, lại từng yêu một người đàn ông khác sau khi chồng mất, thậm chí có thể là… trong lúc ba tôi còn sống.
Tôi lục hỏi mẹ, bà im lặng. Cuối cùng, bà chỉ nói: "Mẹ đã sai một lần. Nhưng mẹ chọn con, chọn ở lại, chứ không phải bỏ đi như nhiều người nghĩ. Nếu được quay lại, mẹ vẫn làm vậy".
Tôi không biết nên trách hay thương. Mẹ tôi, một người phụ nữ tưởng như kiên cường đến mức vô cảm hóa ra đã sống cả đời mang theo một tình yêu bị giấu kín và cả sự giằng xé dằn vặt.
Tôi chưa kể gì cho chồng hay người thân. Tôi cũng không chắc liệu mình có nên tìm hiểu đến cùng về thân thế thật sự hay để mọi thứ dừng lại ở đây.
Nhưng mỗi đêm nhìn con gái ngủ bên bà, tôi thấy đau lòng và bối rối.
Có phải mình đã sống cả đời trong một gia đình không hoàn toàn đúng như mình vẫn nghĩ?
Và tôi có quyền đào lại quá khứ của mẹ – người đã hi sinh cả thanh xuân vì mình?