Sức khỏe - Đời sống

Chưa kịp nguôi vì lời trách móc của bố thì mẹ lại gọi điện cho tôi và bảo: "Mày sống như thế có yên ổn lương tâm không?"

Từ khi lập gia đình, tôi ít về thăm bố mẹ đẻ hơn, không phải vì tôi bận đến mức không thu xếp được, mà là vì cứ bước chân về ngôi nhà ấy, lòng tôi lại nặng trĩu. Bố mẹ tôi quen sống áp đặt, luôn muốn can dự vào mọi thứ, từ chuyện vợ tôi có bầu mấy tháng thì phải ăn uống gì, đến chuyện con tôi học lớp nào, trường nào. Lúc đầu tôi nghĩ ông bà thương con, thương cháu, nhưng càng ngày tôi càng thấy đó không đơn thuần là quan tâm, mà là sự kiểm soát.

Mâu thuẫn bùng lên cách đây vài tháng, khi bố tôi gọi điện, giọng thản nhiên như thể chuyện nhỏ: "Mày có nhà rồi, ổn định rồi, thì mua thêm cho thằng em miếng đất. Anh phải lo cho em, nó mới lấy vợ được". Tôi sững cả người. Tôi và vợ còn đang còng lưng trả góp căn hộ hai phòng ngủ, hàng tháng vừa nuôi con nhỏ vừa lo bao nhiêu chi phí. Vậy mà bố coi việc tôi lo cho em như một nghĩa vụ hiển nhiên. Tôi cứng giọng từ chối, nói thẳng mình không có khả năng. Bố nổi giận, mắng tôi bất hiếu rồi dập máy.

Tôi còn chưa kịp nguôi thì mấy hôm sau mẹ gọi. Giọng bà nghẹn ngào: "Ngày xưa bố mẹ nhịn ăn nhịn mặc nuôi mày ăn học, giờ có việc nhờ đến thì mày quay lưng. Mày sống như thế có yên ổn lương tâm không?". Tôi tức quá nên trách mẹ không công bằng, chẳng lẽ tình thương cha mẹ chỉ đo bằng vật chất sao? Vợ tôi ngồi bên, nghe hết, vẫn im lặng nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt cô ấy đầy lo lắng, bởi cô biết tôi đang rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử.

Chưa kịp nguôi vì lời trách móc của bố thì mẹ lại gọi điện cho tôi và bảo: "Mày sống như thế có yên ổn lương tâm không?" - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tôi từng thử về nhà để giảng giải, mong bố mẹ hiểu. Nhưng ngay trước mặt họ hàng, bố chỉ tay vào tôi, nói rằng: “Nuôi mày ngần ấy năm, giờ mày coi bố mẹ như người dưng. Em mày chưa có nhà cửa tử tế gì cả, nhờ mày thì mày không chịu, mày về nhà này làm gì nữa?". Nghe đến đó, tôi vừa xấu hổ vừa đau đớn. Em trai tôi đứng bên, không nói gì, cũng chẳng can ngăn, như thể mặc định đó là trách nhiệm của tôi.

Kể từ hôm ấy, tôi không dám đưa vợ con về nữa. Tôi sợ những lời chì chiết, sợ ánh mắt đầy oán trách của bố mẹ. Nhưng đêm nào tôi cũng day dứt. Tôi biết mình không phải kẻ bất hiếu, bởi chưa bao giờ tôi bỏ mặc bố mẹ. Lương tháng, dù ít hay nhiều, tôi vẫn biếu ông bà, vẫn gửi quà cáp mỗi dịp lễ Tết. Chỉ là tôi không thể đáp ứng những yêu cầu quá sức, chẳng lẽ vì vậy mà tôi trở thành đứa con tồi?

Tình thân là thứ tôi muốn giữ bằng mọi giá, nhưng càng níu lại, tôi càng thấy nó tuột dần. Tôi thương bố mẹ, nhưng cũng giận họ đã không hiểu cho tôi. Tôi nên làm thế nào đây, có nên tiếp tục vay tiền cho em trai để nó mua nhà rồi ép vợ con gồng gánh trả nợ không?

Các tin khác

Ngỡ mua được nhà trong ngõ đẹp long lanh, ai ngờ ôm cục tức: Người mua cần cảnh giác điều này

Không ít căn nhà cũ trong ngõ được chủ cũ “mông má” lại bằng lớp sơn mới, lát gạch sáng bóng, trang trí nội thất bắt mắt để che đi những khiếm khuyết. Người mua thiếu kinh nghiệm dễ bị đánh lừa bởi vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng chỉ sau vài tháng ở mới nhận ra thấm dột, nứt nẻ, ẩm mốc…

Profile ấn tượng của bà Nguyễn Thị Hồng: Đi lên từ vị trí chuyên viên, hai lần được vinh danh trong Top Thống đốc xuất sắc nhất thế giới, là một trong 50 người phụ nữ ảnh hưởng nhất Việt Nam năm 2019

Sinh năm 1968, tại Hà Nội, bà Nguyễn Thị Hồng, tốt nghiệp Cử nhân Học viện Ngân hàng và có học vị Thạc sĩ kinh tế tại Đại học Kinh tế Quốc dân. Bà Hồng là nữ Thống đốc đầu tiên của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam, đồng thời là người phụ nữ đầu tiên đứng đầu một Bộ, cơ quan ngang Bộ về kinh tế.