Sức khỏe - Đời sống

Chứng kiến cảnh này, tôi không dám “thân mật” với vợ suốt hai năm

Con gái tôi gần hai tuổi. Bạn bè thường khen vợ chồng tôi trông trẻ trung, tình cảm rồi hỏi sao không sinh thêm đứa nữa cho vui nhà vui cửa.

Tôi chỉ biết cười trừ, viện cớ rằng vợ còn yếu, công việc của tôi đang bận. Không ai ngờ phía sau những câu nói lảng tránh đó là một sự thật mà suốt hai năm qua, tôi chưa từng đủ dũng khí nói ra, thậm chí ngay cả vợ cũng không biết.

Ngày vợ tôi sinh, cô ấy nhập viện trong tình trạng đau bụng liên tục. Bác sĩ đánh giá tình hình khó sinh thường nhưng vẫn cho chờ đợi thêm.

Suốt mười mấy tiếng đó, vợ tôi vật vã như đang bị bẻ gãy từng khúc xương. Cô ấy bấu chặt tay tôi đến mức móng tay in cả trên da. Tôi chưa bao giờ thấy ai đau đến mức khóc không thành tiếng như thế.

Đỉnh điểm của mọi ám ảnh là khi bác sĩ yêu cầu tôi mặc đồ vào phòng sinh vì vợ yếu quá, tinh thần hoảng loạn, cần có người thân. Tôi cứ nghĩ vào đó chỉ để động viên, nắm tay vợ rồi vài phút sau sẽ nghe tiếng con khóc. Thế nhưng, thực tế khác xa tưởng tượng.

Chứng kiến cảnh này, tôi không dám “thân mật” với vợ suốt hai năm - 1

Tôi không còn cảm hứng gần gũi với vợ suốt hai năm (Ảnh minh họa: KD).

Phòng sinh sáng lòa dưới ánh đèn mổ, lạnh và mùi thuốc sát trùng nồng đến mức tôi thấy khó thở.

Vợ tôi nằm trên bàn sinh, chân bị cố định, mặt trắng bệch và đôi mắt mở to đầy sợ hãi. Khi bác sĩ nói: “Tầng sinh môn căng rồi, rạch hỗ trợ nhé”, đầu óc tôi trống rỗng.

Âm thanh của lưỡi dao kéo chạm vào da thịt là thứ tôi không bao giờ quên. Nó khô, sắc, lạnh và rợn người đến mức tôi cảm giác như lưỡi dao đó đang rạch vào chính mình.

Vợ tôi giật người, một tiếng rên nghẹn nơi cổ họng. Tôi đứng ngay cạnh tay bủn rủn. Chưa kịp định thần, tôi thấy máu đỏ thẫm trên ga trải. Tôi nghe rõ bác sĩ nói gì, y tá đáp lại gì, nghe cả tiếng kim xuyên qua từng lớp da khi họ khâu lại vết rạch sau khi con tôi ra đời.

Tiếng kim xuyên qua, tiếng sợi chỉ kéo căng… Những âm thanh đó, trong một căn phòng sáng trắng, vang lên như đang xoáy sâu vào đầu tôi.

Con tôi chào đời khóc vang, mọi người vội đưa bé cho vợ áp da. Ai cũng bảo đó là khoảnh khắc đẹp nhất đời người đàn ông. Nhưng tôi đứng đó, người cứng đờ, chẳng cảm nhận được gì ngoài nỗi kinh sợ.

Tối hôm ấy, tôi nằm trên ghế gấp bên cạnh giường bệnh, nhìn vợ ngủ mê mệt. Tôi thấy thương đến đau nhói. Nhưng khi nhìn xuống dưới tấm chăn, nơi tôi biết đang có một vết khâu dài, nơi tôi vừa tận mắt chứng kiến nó bị rạch ra… tôi thấy toàn thân lạnh ngắt.

Những ngày sau, tôi chăm vợ, chăm con, làm mọi việc có thể. Nhưng cảm giác khi bước vào phòng sinh không hề phai đi. Nó kéo dài suốt thời gian vợ ở cữ, kéo dài đến khi cô ấy hồi phục rồi kéo dài cho đến tận bây giờ.

Vợ tôi từng nhiều lần chủ động gần gũi nhưng tôi đều né tránh. Tôi viện cớ mệt, bận, căng thẳng công việc. Cô ấy buồn, tủi thân, khóc vài lần nhưng rồi cũng im lặng. Cô ấy nghĩ tôi thay đổi sau khi có con. Cô ấy không biết rằng, tôi không thay đổi, mà là tôi… sợ.

Tôi sợ bản thân không tôn trọng vợ, làm vợ đau, làm tổn thương nơi cô ấy từng chịu đựng để sinh cho tôi một đứa con. Tôi sợ đến mức mỗi lần vợ tới gần, đầu tôi lại hiện lên hình ảnh phòng sinh, mùi thuốc sát trùng, tiếng da bị tách ra. Đó là sự thật phũ phàng mà đến giờ, tôi chưa dám thừa nhận với ai.

Tôi biết tôi ích kỷ. Tôi biết hàng triệu người đàn ông vẫn theo vợ vào phòng sinh mà chẳng sao. Tôi biết có người còn cảm phục vợ, càng yêu vợ hơn. Tôi cũng yêu vợ nhưng nỗi sợ trong tôi lớn đến mức che lấp cả mong muốn làm chồng, làm đàn ông.

Nhiều lúc nằm cạnh vợ, nghe tiếng con thở đều trong cũi, tôi thấy bản thân như một kẻ vô dụng.

Tôi muốn vượt qua nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện "thân mật", đầu tôi lại như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi từng đọc nhiều bài viết nói rằng, đây là rối loạn ám ảnh sau chấn thương. Nhưng tôi chưa từng dám đi khám vì tôi sợ người ta bảo mình yếu đuối.

Gần đây, vợ tôi bắt đầu xa cách hơn. Cô ấy ít cười, ít hỏi han. Vợ tôi không còn chủ động như trước. Có lẽ, vợ tôi đang nghĩ rằng, tôi không còn yêu cô ấy.

Có hôm tôi tỉnh dậy lúc 3h sáng và thấy vợ ngồi ôm con, mặt quay đi, chấm nước mắt. Tôi muốn lại gần nhưng rồi dừng lại. Tôi nhận ra, mình đang khiến người phụ nữ đã hy sinh cả cơ thể để sinh con cho tôi trở nên cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình.

Tôi biết nhiều người sau khi đọc câu chuyện này sẽ nói tôi hèn. Sẽ có người bảo tôi không đáng làm chồng. Sẽ có người trách tôi nhu nhược. Nhưng tôi tin cũng sẽ có người hiểu cảm giác một trải nghiệm quá mạnh khiến đầu óc mình không thể trở lại bình thường.

Tôi không biết phải giải quyết vấn đề này ra sao?

Dù thế nào, tôi vẫn hy vọng mình có thể một lần nữa trở lại làm một người chồng đúng nghĩa. Tôi muốn vợ tôi được yêu thương trọn vẹn sau những gì cô ấy đã chịu đựng vì gia đình này.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.

Các tin khác