Sức khỏe - Đời sống

Con dâu đòi ly hôn vì chuyện chăm mẹ chồng bệnh, tôi lặng người xót xa

Năm nay tôi gần 80 tuổi, bệnh tật triền miên. Thấy tôi thui thủi một mình lại hay đau bệnh, vợ chồng con trai xót xa, muốn đưa tôi lên thành phố sống chung.

Nhưng tôi gắn bó với thôn quê từ bé, không chịu được cảnh nhà ai nấy ở, kín cổng cao tường của thành phố. Các con nhiệt tình, tôi chỉ lên ở vài hôm rồi lại về quê. 

Mấy tháng trước, tôi bị đột quỵ phải nằm viện điều trị dài ngày. Để chăm sóc mẹ, vợ chồng con trai phải vất vả ngược xuôi. 

Khi tôi được xuất viện, con trai quyết không cho tôi sống ở quê một mình nữa. Vợ chồng con đưa tôi về nhà của mình sống chung để tiện bề chăm sóc.

Dù không thích không khí ở thành phố nhưng vì con cái hiếu thảo, tôi đồng ý. Thời gian đầu, tôi được cả con trai, con dâu tận tình chăm sóc.

gia dinh.png
Ảnh minh họa: FP

Nhưng sau đó, vì công việc bận rộn, con trai gần như giao lại việc chăm mẹ đau bệnh cho vợ.

Con dâu phải chạy ngược chạy xuôi, vừa lo cơm nước, vừa chăm mẹ chồng lại bận đưa đón con gái đi học.

Tôi nhìn con vất vả mà thương xót vô cùng.

Cách đây ít tháng, con dâu có cơ hội thăng tiến nên muốn tập trung vào công việc. Con thuê người giúp việc, chăm sóc tôi. Tuy vậy, con trai tôi không hài lòng.

Người giúp việc đến làm ít hôm liền bị con trai tôi cho nghỉ với lý do người ngoài không thể hiểu mẹ, không chiều mẹ như con cái trong nhà. Hơn thế, việc thuê người giúp việc vừa tốn kém vừa khiến người ta chê cười mình bất hiếu.

Con nói từ lúc kết hôn, vợ chưa một ngày làm dâu, chăm sóc mẹ chồng. Nay mẹ chồng ốm đau, phận làm dâu vợ phải chăm lo, cùng chồng phụng dưỡng. Không làm được điều ấy, người ngoài nhìn vào sẽ cười chê, xem thường.

Không tìm được tiếng nói chung, con dâu bàn với chồng đưa tôi vào viện dưỡng lão. Con dâu lý giải, vào viện dưỡng lão, tôi sẽ được đội ngũ có chuyên môn và dịch vụ y tế chuyên sâu chăm sóc sau đột quỵ, sẽ tốt hơn là để người nhà tự chăm. 

Thế nhưng con trai tôi gạt đi, quyết không để mẹ vào viện dưỡng lão. Con nói rằng gửi cha mẹ vào đó là bất hiếu, là phó thác trách nhiệm làm con cho người ngoài.

Sau này, con dâu còn nhắc lại vài lần về chuyện đó với chồng, nhưng con trai tôi kiên quyết, nói sẽ không bao giờ đồng ý. Con trai tôi một mực yêu cầu con dâu phải sắp xếp thời gian, công việc để chăm mẹ chồng.

Vợ chồng chúng bất hòa, căng thẳng vì chuyện này. Con trai tôi trách vợ vô tình, không biết nghĩ cho chồng, cho mẹ chồng. Con dâu lại than không được chồng sẻ chia, tất cả gánh nặng đều đổ lên vai mình.

Con còn nói, chồng đã xúc phạm, gạt bỏ hết mọi sự hy sinh của mình vì gia đình. Trong cơn giận, con dâu đòi ly hôn.

Nằm trong phòng nghe từng lời qua lại, lòng tôi rối bời. Tôi thương con trai hiếu thảo, thương cả con dâu vất vả vì tôi. Nhưng nghĩ mình trở thành nguyên nhân khiến hạnh phúc của các con rạn nứt, lòng tôi quặn thắt.

Có những đêm, tôi nằm trằn trọc tự hỏi có phải mình đã sống quá lâu rồi không. Nếu tôi không đau bệnh, không ở đây, gia đình con trai sẽ êm đềm, hạnh phúc.

Ý nghĩ ấy khiến tôi vừa xót xa, vừa tủi hổ. Tôi không trách con trai, bởi tôi hiểu con chỉ muốn giữ trọn đạo hiếu. Tôi cũng không trách con dâu bởi con đã vì mình mà gắng gượng bấy lâu.

Tôi chỉ buồn cho phận mình, một người từng quán xuyến cả một gia đình, lúc về già lại bất lực nhìn các con vì mình mà mâu thuẫn, chia ly. Giờ đây, tôi chỉ ước mình khỏe mạnh để tự lo cho bản thân, không làm vướng bận ai.

Nhưng đời người đâu ai được chọn.

Đêm nay, tôi lại nằm nghe tiếng thở dài của con dâu, tiếng bước chân nặng nề của con trai ngoài phòng khách, lòng đau đớn mà không biết nên làm thế nào?

Độc giả giấu tên

Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.

Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.

Các tin khác