Giáo dục

Con gái mất tích sau chuyến bay nhập học, 14 năm sau, người cha bất ngờ nhận được thư ghi tên cô và ngã khuỵu khi mở ra

Năm 2023, tại một thị trấn nhỏ ở Chiết Giang (Trung Quốc), một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và gương mặt khắc khổ đang cặm cụi bên tờ báo cũ. Ông chính là Trương Kiến Quốc (68 tuổi).

"Chuyển phát bưu điện, thư bảo đảm gửi ông Trương Kiến Quốc", khi giọng nói của người giao hàng vang lên dưới khu chung cư cũ kỹ, chiếc kính lão đang cầm trên tay ông Trương Kiến Quốc rơi "bộp" xuống đầu gối. Ông chậm chạp xuống lầu, đầu ngón tay chạm vào phong bì, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực. Địa chỉ người gửi trên phong bì rất mờ, nhưng bốn chữ "Con gái Trương Văn" lại là nét chữ đã khắc sâu vào xương tủy ông.

Ngày mưa năm 2009 đó đã trở thành cơn ác mộng cả đời của ông Trương Kiến Quốc. Trương Văn - con gái ông khi đó 18 tuổi, mang theo 8.000 nhân dân tệ (gần 30 triệu đồng) học phí do ông chắt chiu gom góp, lên chuyến bay đi Côn Minh nhập học. Nhưng sau khi máy bay cất cánh, Trương Văn hoàn toàn mất liên lạc với gia đình.

Thông tin chuyến bay không tìm thấy hồ sơ, sân bay không có đăng ký lên máy bay, sau khi báo cảnh sát, họ chỉ tìm thấy một chiếc ba lô cũ Trương Văn để lại ở phòng chờ. Suốt 14 năm ròng, ông Trương Kiến Quốc bán nhà, nghỉ việc, mang theo ảnh con gái đi khắp cả nước, từng ở gầm cầu, nhặt phế liệu, mái tóc từ hoa râm đã bạc trắng, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào về con.

Con gái mất tích sau chuyến bay nhập học, 14 năm sau, người cha bất ngờ nhận được thư ghi tên cô và ngã khuỵu khi mở ra- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

"Nếu Văn Văn còn sống, chắc con đã 32 tuổi rồi, biết đâu đã lập gia đình rồi", ông Trương Kiến Quốc ngồi trên chiếc ghế gỗ kêu cọt kẹt, dùng ống tay áo lau phong bì, xác nhận lại nhiều lần không hề mở nhầm. Ông tìm con dao gọt hoa quả đã cất giữ nhiều năm, lưỡi dao phản chiếu ánh nắng, nhưng vẫn chần chừ không dám rạch. Ông sợ đây là một trò đùa ác ý, càng sợ bức thư mang đến tin tức tồi tệ nhất.

Khoảnh khắc phong bì được mở, một tờ giấy thư đã ngả vàng rơi ra, cùng với một bức ảnh chụp chung hơi mờ. Nét chữ trên thư nguệch ngoạc nhưng thấm đẫm sự bướng bỉnh quen thuộc:

"Bố, con xin lỗi, con không lên máy bay, cũng không đi Côn Minh. Năm đó con đã lén đổi nguyện vọng, được một trường dân lập ở Bắc Kinh nhận, nhưng sau khi nhập học con mới phát hiện đó là một trò lừa đảo, số tiền trên người con bị lừa hết. Con không dám gọi điện cho bố, sợ bố mắng con không nghe lời, càng sợ bố thất vọng".

Tay ông Trương Kiến Quốc bắt đầu run rẩy, lá thư nhàu nát trong lòng bàn tay. Ông đọc tiếp, nước mắt rơi xuống dòng chữ: " Con đã rửa bát thuê trong nhà hàng, khuân gạch ở công trường, sau này con gặp được chồng con bây giờ, chúng con mở một siêu thị nhỏ, cuộc sống khá ổn", làm nhòe đi một vệt mực.

Trong bức ảnh chụp chung, con gái ông mặc áo khoác đỏ, bên cạnh là một người đàn ông chất phác, trên tay bế một cậu bé chập chững biết đi, ánh mắt và gương mặt giống hệt ông Trương Kiến Quốc.

"Mỗi năm con đều lén về thăm bố, thấy bố nhặt rau thừa ở chợ, phát tờ rơi tìm người trên phố, con đã trốn sau gốc cây khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng con không đủ can đảm bước tới. Mãi đến tháng trước, con trai con hỏi 'Ông ngoại đâu', con mới biết không thể trốn tránh được nữa. Bố ơi, địa chỉ là nhà chúng con bây giờ, nếu bố chịu tha thứ cho con, hãy đến thăm chúng con nhé", cuối thư, Trương Văn để lại địa chỉ và số điện thoại chi tiết.

Đọc xong lá thư, ông Trương Kiến Quốc sững sờ mất mười phút, rồi đột nhiên khóc nức nở, như một đứa trẻ lạc đường. 14 năm nhung nhớ và ấm ức, 14 năm bôn ba và giày vò, giờ đây tất cả hóa thành một câu: "Con bé ngốc này!".

Con gái mất tích sau chuyến bay nhập học, 14 năm sau, người cha bất ngờ nhận được thư ghi tên cô và ngã khuỵu khi mở ra- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Ông nhớ lại khi con gái còn nhỏ, vì làm vỡ một cái bát mà trốn trong tủ quần áo không dám ra, nhớ lại ngày xưa khi biết con gái đổi nguyện vọng, ông đã đập bàn gầm lên: "Tao không có đứa con gái không nghe lời như mày!". Chính câu nói trong cơn giận dữ này đã khiến con gái ông chọn cách trốn tránh sau khi phạm sai lầm.

Chiều hôm đó, ông Trương Kiến Quốc ôm lá thư và bức ảnh, lên tàu hỏa đi Bắc Kinh. Suốt dọc đường, ông liên tục xoa nắn đứa cháu ngoại bé bỏng trong ảnh, khóe miệng không ngừng cong lên. Với sự giúp đỡ của đồn cảnh sát, ông tìm thấy siêu thị của con gái. Trước cửa siêu thị treo đèn lồng đỏ, con gái ông đang cười tươi cân hoa quả cho khách hàng. Khoảnh khắc nhìn thấy ông, quả cân trong tay cô "choang" một tiếng rơi xuống đất, cô lao đến ôm chầm lấy ông và khóc nức nở: "Bố!".

Giờ đây, ông Trương Kiến Quốc ở lại Bắc Kinh giúp con gái trông nom siêu thị, điều vui vẻ nhất mỗi ngày của ông là đưa đón cháu ngoại đi học. Ông Trương Kiến Quốc đã chia sẻ kinh nghiệm này trong một buổi tọa đàm dành cho phụ huynh, với đôi mắt đỏ hoe: "Trước đây tôi luôn nghĩ con cái phải nghe lời, phải đi theo con đường của tôi, nhưng lại quên rằng nó cũng sợ hãi, cũng cần một đường lui".

Giáo sư Lý từ Viện Nghiên cứu Giáo dục Gia đình thuộc Đại học Sư phạm Bắc Kinh nhận định, nhiều bậc cha mẹ đồng nhất "uy quyền" với "giáo dục", nhưng lại bỏ qua sự bao dung và thấu hiểu trong giao tiếp với con cái.

"Khi con mắc lỗi, sự chỉ trích của cha mẹ sẽ trở thành một bức tường, trong khi sự bao dung mới là chìa khóa mở cánh cửa trái tim", Giáo sư Lý nói. Câu chuyện của ông Trương Kiến Quốc nhắc nhở chúng ta, trong tình thân không có rào cản nào không thể vượt qua, chỉ có sự thông cảm lẫn nhau mới có thể đưa tình yêu trở về nhà.

Các tin khác