Nước lũ đã rút nhưng không khí tang thương vẫn bao trùm tổ 16 thôn Phú Lương (phường Đông Hòa, tỉnh Đắk Lắk). Những con đường vừa hiện hình trở lại sau nhiều ngày chìm trong nước nay phủ đầy bùn non, đồ đạc lẫn lộn trong đống đổ nát.
Ông Hưng kiệt quệ sau 1 đêm ôm thi thể mẹ trong nước lũ.
Người dân nơi đây khi nhắc tới câu chuyện về ông Lê Tấn Hưng (67 tuổi) - người con trai kiệt quệ đã ôm thi thể mẹ suốt đêm giữa dòng lũ dữ đều cùng cảm xúc ngậm ngùi.
Ông Hưng vốn sức khỏe yếu, mang nhiều bệnh, sống đơn độc, không vợ con. Người thân duy nhất của ông là mẹ - cụ Nguyễn Thị Nhiễu (90 tuổi), già yếu nhưng vẫn là chỗ dựa duy nhất của nhau suốt nhiều năm qua.
Đêm 19/11, mưa lớn kéo dài khiến nước lũ bất ngờ đổ về. Trong căn nhà nhỏ tối om, nước dâng từng giờ, ông Hưng run rẩy vì bệnh nhưng vẫn cố gắng kê ghế, nhấc từng vật dụng để đưa mẹ lên cao.
Ngôi nhà cấp 4 nơi ông Hưng và cụ Nhiễu sinh sống.
Mỗi khi nước tràn lên thêm vài chục phân, ông lại gắng sức nâng mẹ lên cao hơn, mong giữ bà khỏi dòng nước lạnh buốt. Thế nhưng đến chiều 20/11, sau nhiều giờ chống chọi với cái lạnh cắt da, cụ Nhiễu yếu dần rồi qua đời trên tay con trai.
Trời tối đen, nước vẫn cuồn cuộn ngoài cửa, ông Hưng không còn làm được gì ngoài việc ôm chặt lấy thi thể mẹ, sợ chỉ cần buông tay, cơ thể lạnh giá ấy sẽ bị dòng nước cuốn trôi. “ Suốt đêm tôi cứ ôm mẹ, chỉ sợ tuột tay ra là mẹ đi mất…” - câu nói yếu ớt của ông khiến nhiều người trong xóm không cầm được nước mắt.
Chỉ đến khi nước rút bớt vào sáng hôm sau, ông Hưng mới có thể gọi hàng xóm đến giúp đưa mẹ ra ngoài lo hậu sự.
Khi hành xóm cùng xúm lại chung tay lo hậu sự cho cụ Nhiễu cũng là lúc ông Hưng kiệt sức, lạnh run, mê man, nằm co ro trên chiếc giường ẩm ướt, mắt trũng sâu vì kiệt quệ và đau đớn.
Người thân cụ Nhiễu thẩn thờ kể lại sự việc đêm mưa lũ.
Trên bàn thờ tạm dựng bằng vài tấm gỗ khô, di ảnh cụ Nhiễu vẫn loang lổ vệt bùn, hương khói nghi ngút trong căn nhà người con thứ.
Người dân Phú Lương nói rằng chưa bao giờ họ chứng kiến một cảnh tượng đau lòng đến vậy, một người con già bệnh tật vẫn gắng giữ mẹ đến phút cuối cùng, giữa biển nước đen ngòm và tiếng lũ rít qua mái ngói.




