Sức khỏe - Đời sống

Đi 500km thăm thông gia gặp nạn, vợ chồng nghèo gửi quà khiến cả nhà xúc động

Tôi lấy chồng cách nhà hơn 500km. Vì khoảng cách xa xôi mà cả năm, tôi chỉ về quê được 1 lần. Bố mẹ tôi, phần cũng vì điều kiện kinh tế còn khó khăn nên vài năm nay chỉ đến nhà thông gia được 2 lần để thăm con gái và các cháu.

Cách đây vài tháng, mẹ chồng tôi bị tai nạn gãy chân. May mắn, bà không gặp chấn thương nghiêm trọng nhưng vẫn cần thời gian dài để hồi phục. Trước giờ mẹ chồng tôi luôn chu đáo, giúp đỡ các con mọi việc trong nhà. Nên lúc bị gãy chân, bà buồn và lo cho chúng tôi lắm. Bà sợ các con không sắp xếp được công việc, cháu chắt không ai trông. 

Biết tấm lòng của mẹ, tôi càng thương mẹ hơn và cũng bàn với chồng sắp xếp mọi việc chu toàn để mẹ yên tâm nghỉ ngơi. 

Về phần bố mẹ đẻ tôi, hay tin thông gia gặp nạn, bố mẹ rất lo, sốt sắng gọi điện hỏi thăm. Ông bà cũng động viên tôi cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn này để chăm sóc mẹ chồng và gia đình chu đáo.

Tôi nghĩ, xa xôi như vậy, bố mẹ tôi cũng chỉ có cách gọi điện rồi nhờ các con gửi quà thăm hỏi mà thôi.

Nhưng không, chỉ hai ngày sau khi mẹ chồng tôi xuất viện về nhà, bố mẹ tôi đã lặn lội vượt quãng đường dài tới tận nơi để thăm hỏi. 

Bố chồng tôi vô cùng ngạc nhiên vì sự ghé thăm bất ngờ của thông gia, ông chạy ra đón tiếp niềm nở, mặt không giấu được sự xúc động.

“Sao ông bà xuống không báo để chúng tôi đón tiếp cho chu đáo. Đường sá xa xôi, ở quê nhiều việc, ông bà lại cất công đến tận nơi thế này”, bố chồng tôi nói.

Trong lúc hai bố ngồi nói chuyện, mẹ tôi xuống bếp, phụ tôi nấu bữa sáng cho cả nhà. Mẹ nói với tôi, chuyện vui có thể chúc mừng lúc nào cũng được nhưng chuyện buồn, chuyện không may xảy ra thì mình nên có mặt để thăm hỏi, động viên kịp thời.

“Tình cảm là điều quý giá nhất con ạ, không phải cứ gọi điện qua loa là xong. Mẹ chồng và gia đình chồng con đang trải qua khó khăn, bố mẹ đến thăm hỏi trực tiếp cũng là chuyện nên làm, động viên tinh thần để bà thông gia sớm khỏe lại”, mẹ nói.

Tôi nghe những lời chia sẻ của mẹ mà lặng người. Có thể 1-2 năm, mẹ chẳng xuống thăm tôi nhưng hay tin thông gia gặp biến cố, mẹ đến ngay chẳng nề hà, suy nghĩ. Điều này khiến tôi rất xúc động và tự hào về sự tử tế của đấng sinh thành.

Ngay cả mẹ chồng tôi, khi biết thông gia lặn lội từ xa đến thăm, bà vui đến nỗi chảy cả nước mắt, nghẹn ngào không nói thành lời.

Biết thông gia nằm nhiều đau mỏi người, mẹ tôi còn đỡ bà dậy, cẩn thận xoa bóp từng li từng tí. Thậm chí, mẹ còn bảo tôi nấu nước bồ kết để gội đầu cho mẹ chồng tôi thấy thoải mái.

“Tôi biết ơn ông bà lắm. Họ hàng, anh em tôi ở gần còn chưa đến thăm được mà ông bà ở xa, biết tin đã tới ngay. 

Cất công tới tận đây, mời ông bà ở lại chơi vài ngày với gia đình tôi, để chị em mình còn hàn huyên được nhiều thứ”, mẹ chồng tôi xúc động.

Tuy nhiên, bố mẹ tôi còn bộn bề nhiều công việc nên xin phép chiều tối lại bắt xe về luôn cho kịp chuyến. Bố mẹ tôi cũng gửi phong bì thăm hỏi, kèm chút quà quê biếu gia đình.

Dù bố mẹ chồng kiên quyết trả lại phong bì nhưng bố mẹ tôi nói đó là tấm lòng nên mong ông bà cứ nhận.

Nhưng khi bố mẹ tôi về rồi, lúc mở phong bì ra, cả nhà đều sững sờ vì bên trong có tận 5 triệu. Chưa kể còn có cả những mớ rau sạch, trứng gà nhà nuôi và ít thịt gác bếp, lạp xưởng tự làm.

Tôi biết, đó là số tiền mà bố mẹ phải dành dụm, bán cả tháng tiền rau mới có được. Nhưng ông bà không tiếc biếu thông gia.

Mẹ chồng tôi rất xúc động, thương thông gia nghèo nhưng cư xử quá tử tế. Sau đó bà đã gọi điện để cảm ơn bố mẹ tôi, hứa khi nào khỏe trở lại sẽ sắp xếp lên tận nơi thăm thông gia.

Độc giả giấu tên

Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.

Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.

Các tin khác

Không hiểu tiền đi đâu? Nhìn bảng chi tiêu này là "sáng mắt" ra ngay

Rất nhiều gia đình thắc mắc “sao mãi không tiết kiệm được”, dù thu nhập ổn và không hề tiêu sang. Nhưng chỉ đến khi ghi lại bảng chi tiêu 30 ngày, họ mới giật mình nhận ra tiền rò rỉ ở những khoản nhỏ nhất. Câu chuyện dưới đây là minh chứng rõ ràng: tiền không tự biến mất, nó đi theo thói quen.