Sức khỏe - Đời sống

Đi ăn rồi mang gói đồ mang về cho bạn gái nhưng bị coi thường: Chàng trai 29 tuổi quyết định nhanh gọn

Tôi là Thắng, 29 tuổi, nhân viên văn phòng. Hôm ấy, tôi đi ăn với nhóm bạn cùng công ty ở một nhà hàng khá nổi tiếng. Mọi người gọi hơi nhiều món, ăn xong vẫn còn thừa kha khá, toàn những món ngon như bò nướng, salad, hải sản... Tôi thì không thích lãng phí, nhìn đĩa thức ăn gần như còn nguyên, sạch sẽ, trong đầu chợt nghĩ: Hoa – bạn gái tôi chắc sẽ thích lắm.

Hoa vốn mê mấy món này, nhưng cô ấy ít khi ăn ở ngoài vì sợ béo, lại ngại đi đông người. Thế nên tôi xin nhà hàng hộp, tự tay gắp từng món rồi sắp xếp gọn gàng, cẩn thận gói lại. Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản: "Mang về cho Hoa, vừa không phí, vừa là tấm lòng."

Tối đó, tôi chạy qua chỗ cô ấy. Vừa đưa hộp đồ ăn, tôi còn vui vẻ nói: "Anh mang mấy món em thích nè, toàn đồ ngon, anh thấy thừa uổng quá."

Không ngờ Hoa cau mặt ngay: "Anh mang đồ thừa về cho em à? Anh nghĩ em là kiểu người phải ăn lại đồ người khác sao?"

Tôi hơi sững người, vội giải thích: "Anh không có ý đó, đồ ăn gọi nhiều mà mọi người ăn ít, có món còn chưa ai đụng đũa, anh thấy tiếc vì toàn đồ ngon mà em thích nên anh mang về cho em". 

Nhưng Hoa vẫn không nguôi: "Thôi anh càng giải thích em càng thấy xấu hổ. Anh không biết người ta sẽ nghĩ sao à? Mang đồ thừa tặng người yêu, đúng là hết nói."

Đi ăn rồi mang gói đồ mang về cho bạn gái nhưng bị coi thường: Chàng trai 29 tuổi quyết định nhanh gọn- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Lúc đó, tôi vừa buồn vừa bực. Tôi không nghĩ việc tiết kiệm và quan tâm lại bị xem như một hành động "coi thường". Từ trước đến giờ, tôi luôn coi trọng sự chân thành hơn hình thức, nhưng có vẻ Hoa thì không. Khi nhìn Hoa thẳng tay ném túi đồ ăn vào sọt rác, tôi thực sự không thể nhẫn nhịn thêm.

"Nếu em nghĩ như vậy, chắc chúng ta không hợp nhau đâu. Chúng ta chia tay đi.", tôi nói. 

Cô ấy tròn mắt, tưởng tôi đùa. Nhưng tôi thật sự không chịu nổi sự nhõng nhẽo, kiểu sống chỉ quan tâm đến thể diện mà không nhìn thấy tấm lòng. Tôi ra về luôn, không nhìn lại. 

Mấy ngày nay, chúng tôi không nói chuyện. Thực lòng, tôi vẫn nghĩ về chuyện đó và có hỏi ý kiến một số người bạn, cả nam và nữ. Có người nói tôi nóng vội, đáng lẽ nên dỗ dành, giải thích thêm cho Hoa hiểu. Nhưng cũng có người nói Hoa như vậy là sai, không thích thì cũng nên nói chuyện khéo léo với người yêu và đặc biệt là không được vứt đồ ăn vào sọt rác.

Với cá nhân tôi, tôi không xấu hổ khi xin hộp mang về. Tôi thấy đó là hành động văn minh. Tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là Hoa thích nên mang về cho em, vậy mà người yêu tôi lại phản ứng như vậy. Tôi nghĩ, nếu chỉ vì sĩ diện mà quên mất sự chân thành, thì sớm muộn gì cũng cãi nhau vì những điều nhỏ nhặt khác. Có thể tôi vụng về trong cách thể hiện, nhưng tôi biết mình không sai trong ý định.

Có lẽ chúng tôi không hợp nhau và buộc phải dừng lại ở đây - sau gần 2 năm gắn bó, dù tôi thực sự yêu Hoa thật lòng. 

Các tin khác

56 tuổi nghỉ hưu, tôi tưởng mình sẽ được nghỉ ngơi - ai ngờ ngày nào cũng lo đến "phát điên" vì tiền

Tôi từng nghĩ về hưu là khoảng thời gian “sống chậm”, trồng cây, đọc sách, đi chợ thong thả. Nhưng hóa ra, khi ngày nào cũng ở nhà, nhìn từng đồng trôi đi mà chẳng thấy tiền về, đầu óc tôi bắt đầu rối tung lên. Mỗi sáng mở mắt, tôi tự hỏi: “Liệu tháng này còn đủ tiền không?”.

Đi họp lớp, người bạn vừa phá sản ngỏ ý mượn mỗi người 10 triệu đồng: Chỉ một bạn đồng ý còn lại từ chối, nửa năm sau ai cũng tiếc nuối

Với Lưu Cường, điều anh trân trọng nhất không phải là số tiền mượn được, mà là niềm tin. “Có người tin mình, tự nhiên mình có động lực đứng dậy. Tôi hiểu rằng đôi khi, sự tin tưởng quan trọng hơn bất kỳ khoản tiền nào,” anh nói.