Sức khỏe - Đời sống

Đi họp lớp, ai cũng khoe thu nhập tiền tỷ, người bạn nghèo nhất nói một câu khiến tất cả câm nín

10 năm sau ngày tốt nghiệp đại học, nhóm bạn cùng lớp của Hạ Lâm rộn ràng tổ chức buổi họp lớp tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm Thượng Hải (Trung Quốc). Tin nhắn trong nhóm WeChat dồn dập từng giờ, ai nấy đều háo hức khoe ảnh xe mới, đồng hồ hàng hiệu, hay vé máy bay đi châu Âu. Không khí sôi nổi đến mức người ta có thể cảm nhận được mùi “thành công” tỏa trên màn hình.

Tối hôm đó, buổi họp lớp diễn ra trong tiếng cười nói rộn rã. Ai cũng cố gắng thể hiện mình đang sống tốt. Triệu Hạo - Người từng là lớp trưởng, giờ là giám đốc của một công ty xuất nhập khẩu, hào hứng khoe: “Lương tháng tôi giờ hơn 100.000 NDT (khoảng 350 triệu đồng), chưa tính cổ tức. Làm ăn vất vả thật nhưng đáng”. Cả bàn ồ lên ngưỡng mộ, rồi lần lượt những người khác cũng góp lời.

Trong không khí sôi nổi ấy, chỉ có Hạ Lâm là im lặng. Anh vẫn ngồi ở góc bàn, cười nhẹ, thỉnh thoảng gật đầu khi ai đó hỏi thăm. Hạ Lâm từng là người trầm tính nhất lớp. Sau khi tốt nghiệp, anh không vào công ty lớn như bạn bè mà về quê phát triển công việc đồng áng của cha mẹ. Khi mọi người nghe tin này, ai cũng nghĩ Hạ Lâm tốn bao công học hành mà cuối cùng lại như vậy, quả thực là phí hoài công sức.

Đi họp lớp, ai cũng khoe thu nhập tiền tỷ, người bạn nghèo nhất nói một câu khiến tất cả câm nín- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Một lúc sau, khi câu chuyện xoay vòng hết qua nhà, xe, cổ phiếu cùng mức thu nhập tiền tỷ mỗi năm, ánh mắt của cả bàn dần đổ dồn về phía Hạ Lâm. Lúc này Triệu Hạo đã ngà ngà say, nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Còn cậu thì sao, Hạ Lâm? Về quê làm nông, thu nhập đủ sống không?”. Một người khác tiếp lời: “Giờ mà còn làm ruộng, sao cậu không lên thành phố lập nghiệp nhỉ?”.

Hạ Lâm nghe xong chỉ cười, điềm đạm nói: “Cũng không đến nỗi đếm từng đồng hay không đủ sống. Mỗi tháng tôi kiếm được khoảng 8.000 NDT (khoảng 28 triệu đồng). Cuộc sống ở quê rẻ hơn, nên cũng đủ sống thoải mái”.

Câu nói nhẹ tênh, nhưng lại khiến bầu không khí chùng xuống.

Một vài người nhìn nhau, dường như không tin nổi. Lý Tư - Lớp phó năm xưa tò mò hỏi: “Nhưng học đại học gần 5 năm trời xong chỉ để về quê làm ruộng, cậu không thấy tiếc sao?”.

Hạ Lâm mỉm cười: “Đâu phải ai cũng hợp với cuộc sống bon chen ở thành phố. Tôi về quê, ban đầu chỉ phụ giúp cha mẹ. Sau này thấy người thành phố muốn ăn rau sạch, tìm mua thực phẩm organic nên bắt đầu trồng thử, làm thương hiệu nhỏ. Giờ có vài siêu thị ở Bắc Kinh, Thượng Hải đặt hàng, cũng bận rộn”.

Triệu Hạo nhướn mày: “Vậy thì cũng tốt chứ. Nhưng thu nhập vẫn thấp quá, đúng không?”.

Hạ Lâm nhún vai: “Thấp hơn mọi người ở đây thì chắc chắn rồi. Nhưng tôi có thời gian để ăn cơm cùng cha mẹ mỗi ngày, có thể dậy sớm nhìn mặt trời mọc, chiều đi thả diều với con trai. Tôi không giàu nhưng tôi cũng không thấy mình nghèo”.

Câu nói tưởng chừng bâng quơ lại khiến cả bàn im phăng phắc. Không ai cười nữa. Một lúc sau, Lý Tư khẽ thở dài: “Nghe cậu nói mà tôi thấy... mình đang sống như cái máy. Kiếm được nhiều thật đấy, nhưng cả năm rồi tôi không nhớ nổi lần gần nhất ăn cơm cùng bố mẹ là khi nào”.

Triệu Hạo cũng ngả người ra sau ghế, im lặng một hồi rồi nói: “Tôi suốt ngày họp rồi đi công tác, đến đưa con đi học cũng không có thời gian, nói gì tới đưa con đi chơi. Ai cũng có gia đình cả rồi, nhưng chắc chỉ có Hạ Lâm là người cha tuyệt nhất, giàu có nhất”.

Không khí của buổi họp lớp bỗng khác hẳn. Những câu chuyện khoe khoang tan biến. Thay vào đó, từng người bắt đầu kể về áp lực công việc, về việc không có thời gian cho gia đình, về cảm giác cô đơn giữa thành phố đông đúc.

Hạ Lâm không nói thêm gì, chỉ lắng nghe. Anh hiểu mỗi người đều có con đường riêng, và không ai sai khi chọn cách sống của mình. Nhưng anh cũng biết rằng, đằng sau vẻ hào nhoáng kia, nhiều người đang đánh đổi sự bình yên bằng căng thẳng và mệt mỏi.

Khi bữa tiệc tàn, mọi người ra về trong im lặng hơn lúc đến. Triệu Hạo bước đến vỗ vai Hạ Lâm, giọng trầm hẳn đi: “Khi nào có dịp, tôi muốn dẫn con đi thăm nông trại của cậu, cho nó biết ngoài những tòa nhà kính còn có một thế giới khác”.

Đêm hôm ấy, nhóm WeChat của cả lớp lại “sáng rực”. Nhưng lần này không còn ảnh khoe xe hay đồng hồ, mà là những dòng tin nhắn đầy suy tư: “Cảm ơn Hạ Lâm, nhờ cậu mà tôi nhớ ra mình từng muốn sống đơn giản thế nào”.

Ở góc nhà nhỏ nơi vùng quê Giang Nam, Hạ Lâm đọc hết rồi mỉm cười. Ngoài kia, tiếng dế kêu, gió thổi qua vườn rau xanh rì. Anh tắt điện thoại, bước ra sân, ngẩng lên nhìn bầu trời trong veo. Dù thu nhập chẳng bằng bạn bè, nhưng trong lòng anh là một sự bình an mà tiền bạc không thể nào mua được.

Buổi họp lớp năm ấy, không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu: Có những người không cần khoe tiền bạc hay địa vị, vẫn khiến người khác phải nể, đơn giản vì họ đã tìm được thứ quý giá nhất trong đời: Thời gian bình yên bên gia đình, con cái.

Các tin khác

Tuổi trung niên băn khoăn: Một bên an toàn, một bên giữ giá - gửi tiết kiệm hay mua vàng mới là đúng?

Khi bước sang tuổi trung niên, nhiều người bắt đầu lo cho giai đoạn “hậu đi làm”. Một bên là tiền gửi ngân hàng với lãi suất ổn định; một bên là vàng – tài sản được xem là “giữ giá qua mọi thời”. Câu hỏi “nên chọn bên nào” dường như chưa bao giờ dễ trả lời, đặc biệt trong bối cảnh kinh tế biến động như hiện nay.

Bản án gây phẫn nộ

Tòa án Hình sự cấp cao Seoul, phân khu 11-3 giữ nguyên bản án 3 năm 6 tháng tù giam dành cho Taeil - cựu thành viên NCT. Quyết định của tòa án đã gây ra sự phẫn nộ bởi nhiều người cho rằng bản án này quá nhẹ đối với một tội phạm tình dục nghiêm trọng.

Diễn viên Bảo Anh thừa nhận 3 lần ngoại tình

Diễn viên Bảo Anh thừa nhận ba lần ngoại tình, khiến vợ là diễn viên Thu Bi hai lần dọn đồ bỏ đi. Anh kể bản thân thay đổi sau giai đoạn hôn nhân sóng gió, suýt đánh mất gia đình.

Cuốn sách kể tội Britney Spears

Trong cuốn hồi ký sắp ra mắt, Kevin Federline đề cập nhiều đến người vợ cũ nổi tiếng, Britney Spears, chủ yếu là chuyện tiêu cực. Nữ ca sĩ sinh năm 1981 phủ nhận tất cả cáo buộc, đồng thời chỉ trích chồng cũ lợi dụng tên tuổi cô.