Giữa đại ngàn mênh mông ở vùng đất Đăk Sao (H.Tu Mơ Rông, Kon Tum cũ) của vùng cao Quảng Ngãi, có một ngôi trường nhỏ nép mình bên sườn núi, nơi mỗi ngày vẫn vang lên tiếng ê a của trẻ Xê Đăng. Đó là Trường mầm non Đăk Sao 1, nơi những cô giáo mầm non vượt qua rất nhiều khó khăn, cách trở để mang đến cho các em nhỏ cơ hội học tập đủ đầy...
Vườn rau, vườn hoa và tấm lòng cô giáo
Cô Phạm Thị Nguyệt, Hiệu trưởng Trường mầm non Đăk Sao 1, người đã gắn bó nhiều năm với mảnh đất này, cười hiền khi nói muốn đi hết các điểm trường của nhà trường, có khi phải mất cả ngày. Bởi trường có đến 7 điểm lẻ, nằm rải rác ở các làng xa nhau, men theo triền núi, qua con suối, có điểm cách trung tâm hàng chục cây số.

Cổng điểm trường chính của Trường mầm non Đăk Sao 1 (H.Tu Mơ Rông, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi)
ẢNH: PHẠM ANH
Ở đó, có những lớp học chỉ vỏn vẹn vài chục mét vuông, mái lợp tôn đã phai màu theo nắng gió. Thế nhưng trong không gian đơn sơ ấy, 11 nhóm lớp vẫn rộn ràng tiếng cười của 286 em nhỏ, trong đó có 273 em là con em đồng bào Xê Đăng và các dân tộc ít người khác.
Không chỉ là người dạy chữ, những cô giáo nơi đây còn là người mẹ hiền chăm từng giấc ngủ, từng bữa cơm cho học trò. Đa phần các em nhà xa, cha mẹ bận nương rẫy nên bữa ăn ở trường đôi khi là bữa chính trong ngày của con trẻ. Thế nên từng hạt gạo, từng cọng rau đều chứa đựng tình thương và nỗ lực của các cô giáo vùng cao.
Ở vùng đất quanh năm sương phủ, mùa lạnh tái tê, cái ăn, cái mặc của người dân còn khó, nói gì đến chuyện cải thiện bữa ăn cho trẻ. Thế mà, 11 nhóm lớp ở 7 điểm trường vẫn duy trì được những vườn rau xanh mướt. Đó là thành quả ngày ngày của các cô giáo.
Rau cải, rau lang, súp lơ, bắp sú, rau má đề… mọc lên xanh rờn trên đất đỏ bazan. Từng luống rau là bao công sức vun xới, là giọt mồ hôi rơi trên nắng gió của các cô giáo mầm non. 150 m² vườn rau, con số không lớn, nhưng là cả tấm lòng của các cô muốn mang đến cho học trò những bữa ăn tươi ngon, đủ chất.

Vườn rau và hoa ở điểm trường Đăk Giá, xã Đăk Sao do giáo viên tự trồng
ẢNH: PHẠM ANH
Cô giáo Y Mân cho biết điểm trường thôn Đăk Giá nằm xa trung tâm xã, có 19 đứa trẻ Xê Đăng. Cô Y Mân ở thôn Năng Lớn, xã Đăk Sao, muốn đến điểm trường phải qua nhiều dốc suối. Ở đây, các em nhỏ dù không có quần áo đẹp, nhưng luôn sạch sẽ và đủ ấm vào mùa đông.
"Ở đây, vào buổi trưa, khi các cháu ngủ, hoặc chiều khi các cháu ra về, em mới gieo rau, cấy rau mảnh vườn khoảng 20 m2. Dù ít nhưng cũng đủ rau cải thiện bữa ăn hằng ngày cho các cháu", cô Y Mân khoe.
Còn ở điểm trường Kon Cung, Trường mầm non Đăk Sao 1, có 2 cô giáo với 39 trẻ. Điểm trường này xa không kém điểm Đăk Giá, nhưng nhờ có 2 cô giáo nên vườn rau và vườn hoa nhỏ có phần được chăm bón tốt hơn.
Mỗi buổi tan lớp, các cô lại tranh thủ trồng thêm vài khóm hoa quanh sân trường. Giữa đại ngàn hoang sơ, những bông hoa vàng, đỏ, tím, hồng như ánh lên niềm vui của tuổi thơ và tô điểm cho trường lớp vùng cao thêm rạng rỡ.

Bữa ăn trưa của các bé mầm non
ẢNH: PHẠM ANH
Các cô còn vận động phụ huynh góp tre, nứa, lá tranh để dựng 20 nhà chòi nhỏ, nơi trẻ có thể vui chơi, che nắng che mưa. Hàng trăm cây xanh, cây cảnh cũng được vun trồng trong khuôn viên trường. Mỗi bóng cây, mỗi chòi lá đều là một góc bình yên chất chứa tình thương của cô giáo.
Ngọn lửa của người gieo chữ
Không chỉ "gieo xanh", các cô còn "gieo thương" bằng trái tim. Nhiều học sinh (HS) ở đây không nằm trong diện được hưởng chính sách hỗ trợ bán trú. Không đành lòng, cô Nguyệt cùng tập thể giáo viên đứng ra kêu gọi các nhà hảo tâm, quỹ "Trò nghèo vùng cao", để có kinh phí nấu cơm cho 32 HS khó khăn, với 8.000 đồng/HS/ngày. Hoạt động này đã được thực hiện trong 8 tháng của năm học vừa qua. "Chúng tôi không thể để các con đến lớp với bụng đói", cô Nguyệt nói, giọng xúc động sau khi nhìn bữa ăn của các em - thành quả của những chuyến đi vận động tài trợ.
Có lẽ, chỉ những người từng đứng lớp ở vùng cao mới hiểu hết ý nghĩa của một bữa ăn trọn vẹn đối với trẻ em nơi đây. Không ít lần, chính các cô cũng tự bỏ tiền túi, mang theo gạo, bí đỏ, đu đủ, rau xanh từ nhà đến trường để góp thêm vào bữa ăn cho trò. Những nồi canh ngọt, những phần cơm đầy, dẫu giản dị nhưng là tình thương ấm áp, nuôi dưỡng các em khôn lớn từng ngày.
Với 95% HS là đồng bào dân tộc thiểu số, việc dạy học đã khó, dạy làm sao để các em yêu trường, thích học lại càng khó hơn. Bằng sự kiên trì và tình yêu thương, các cô giáo Trường mầm non Đăk Sao đã làm được. Mỗi giáo viên đều tự nguyện đăng ký phần việc học tập, rèn luyện, nêu gương tận tâm, tận tụy trong công việc. Chính tấm gương ấy đã lan tỏa tinh thần trách nhiệm, nhân ái trong từng tiết học, từng bữa cơm, từng ánh mắt dành cho học trò...
Hỏi điều gì khiến họ gắn bó lâu đến vậy với mảnh đất còn nhiều gian khó này, cô Nguyệt cười chia sẻ: "Có lẽ là vì thương. Thương học trò ngây ngô mà ngoan lắm, thương những gương mặt hồn nhiên mỗi sáng đến lớp chào cô. Ở đây thiếu thốn nhiều, nhưng chỉ cần thấy các con vui, thấy ánh mắt trong veo của các con là mọi mệt nhọc tan biến hết".
Những cô giáo mầm non vùng cao Đăk Sao. Họ không chỉ mang đến con chữ mà còn mang đến niềm tin, tình thương và hy vọng cho những mầm non nơi đại ngàn xa xôi. Họ chính là những bông hoa bình dị nhưng bền bỉ, tỏa hương giữa núi rừng, giữ cho những ước mơ trẻ thơ được xanh mãi cùng thời gian.






