Câu chuyện của anh Phan Quốc Phong (40 tuổi) giúp đỡ bà con xung quanh những ngày đỉnh lũ vẫn được nhiều người ở thôn Mỹ Xuân 2, xã Hòa Thịnh nhắc nhớ, xem anh là người hùng của xóm nhỏ này.
Dìu nhau qua 'đại hồng thủy'
Hôm nay 24.11, khi mặt trời trở lại sau chuỗi ngày mưa trắng trời, xã Hòa Thịnh, Đắk Lắk (Phú Yên cũ) lại hiện ra những cánh đồng xanh mênh mông. Lũ dữ vừa đi qua nhưng sức tàn phá của nó còn hằn nguyên trong ánh mắt thất thần của những người dân nơi đây.

Lũ rút, những cánh đồng xanh ở Đắk Lắk (Phú Yên cũ) lại hiện lên
ẢNH: HUY ĐẠT
Con đường làng giờ đây ngập bùn, xác chết súc vật bốc mùi khủng khiếp. Đi sâu vào cuối con đường bê tông nằm giữa cánh đồng rộng, hai bên đường nhà cửa sơ xác khi lũ dữ quét qua.
Những mái nhà từng là nơi che chở cả cuộc đời, nay chỉ còn là đống gạch vụn. Những kiện lúa, con trâu, con gà tài sản chắt chiu bấy lâu trở thành những xác chết nặng mùi bùn nước. Thế nhưng, giữa hoang tàn ấy lại sáng lên tình người ấm áp và nghĩa xóm làng mà bà con nơi vùng quê này luôn trân quý.
Người dân xã Hòa Thịnh đã dìu nhau qua cơn đại hồng thủy bằng sự dũng cảm, tình thương người. Trời hửng nắng, anh Phan Quốc Phong sống trong nhà ở thôn Mỹ Xuân 2 chậm rãi kéo chiếc ghe cũ ra giữa bãi bùn trước nhà. Chiếc ghe vốn là phương tiện mưu sinh những mùa nước nổi bình thường, nay méo mó, thân nứt gần như đôi vì bị dòng nước quật úp trong đêm kinh hoàng 19.11.
Nhìn chiếc ghe hư hỏng, anh Phong lại nhớ như in cái đêm lũ ập về. Nước siết đổ về bất ngờ, tràn vào sân chỉ trong chớp mắt. Vợ chồng anh Phong vội đưa mẹ và 2 đứa con lên tầng 2 để trú tạm. Đứng trên cao nhìn xuống, cả nhà nghe tiếng kêu cứu xé lòng của bà con và hàng xóm vọng lên từ những mái nhà chìm dần trong bóng tối xung quanh.

Cha con anh Phong dùng 2 chiếc ghe cứu hàng xóm, bà con tới nhà tránh lũ cũng như hỗ trợ đồ ăn
ẢNH: HUY ĐẠT
“Lúc đó, tôi không nghĩ được gì nhiều. Chỉ biết nếu mình không đi thì họ chết mất”, anh Phong kể. Anh Phong chạy xuống tầng, chèo chiếc ghe nhỏ lao vào dòng nước đang cuộn xoáy. Đi được vài chuyến cứu người, đến chuyến thứ 6, khi đang chèo cùng người cha 62 tuổi, một xoáy nước mạnh đánh úp chiếc ghe. Hai cha con bị hất văng xuống, phải vật lộn trong dòng nước.
“May phước lúc đó trên ghe chỉ có hai cha con. Tôi và cha cố bơi, kéo chiếc ghe vào bờ. Khi về đến nhà, mẹ và vợ tôi đã khóc khi hay chuyện”, anh Phong kể. Tưởng rằng sau cú lật ghe, anh Phong sẽ không dám đối mặt với dòng nước nữa. Nhưng tiếng kêu cứu vẫn không ngớt từ các nóc nhà lân cận. Rồi 2 cha con lại lấy chiếc ghe lớn hơn lao ra dòng nước, tiếp tục cứu người.
"Không có cháu Phong, có lẽ giờ cha con tôi đã chết!"
Trong đêm lũ, mười mấy người, gồm gia đình anh Phong, bà con dòng họ và hàng xóm cùng nhau tránh lũ ở căn gác nhỏ trong nhà. Nhờ có lương thực tích trữ, những ngày sau khi nước còn dâng cao, anh cùng gia đình cũng nấu thêm cơm, đồ ăn để dùng ghe đem chia cho những người thân, hàng xóm sống gần đó bị thiếu lương thực.

Ông Quang được anh Phong giúp đỡ lúc lũ dữ, ông nói nhờ vậy mà mình và con trai giữ được tính mạng
ẢNH: HUY ĐẠT
Ông Trần Văn Quang (70 tuổi) là thương binh bị mất một chân sống cạnh nhà anh Phong chia sẻ rằng thời điểm lũ lên nhanh, ông và con trai là anh Trần Thanh Khang (27 tuổi) không kịp trở tay.
Ông Quang sức khỏe yếu, tuổi cao, lại có con trai mang hội chứng Down và chất độc màu da cam nên không thể nào xoay xở trước cơn lũ, đành phải kêu cứu. Nhờ anh Phong dùng ghe cứu trợ đưa về căn gác ở nhà, người thương binh và người thân mới thoát nạn.
Người thương binh cũng tâm sự với phóng viên Báo Thanh Niên: "Trước sự "nổi giận" của thiên nhiên, mạng người sao mà nhỏ bé quá. Nói thật, nếu không có cháu Phong, có lẽ cha con tôi giờ đã chết, không còn sống ở đây. Cháu nó giúp đỡ nhiều người trong lũ. Thời điểm khó khăn, bà con ở đây cũng giúp đỡ nhau bằng tất cả khả năng để cùng nhau sống sót".

Sau lũ, nhiều người bắt đầu xây dựng lại cuộc sống, nhưng những ám ảnh về trận lũ khủng khiếp vừa qua vẫn không thôi ám ảnh trong tâm trí
ẢNH: HUY ĐẠT
Sau lũ, nhà cửa của ông Quang tan hoang, bàn thờ cũng không còn lư hương, di ảnh bởi tất cả đã trôi theo dòng nước. Ông cùng con cố gắng gượng dậy sau cơn lũ, hy vọng thời gian sẽ làm nguôi ngoai đi những ám ảnh, những ký ức đau buồn.










