Sức khỏe - Đời sống

Ly hôn 4 năm, vợ cũ nhắn tin xin 200 triệu đồng để đi đẻ: Quyết định của chồng cũ

Tôi là Sơn, ngoài 40, làm bố đơn thân được 4 năm nay. Cuộc hôn nhân trước của tôi kéo dài 12 năm, cũng từng có đủ vui buồn, nhưng rồi cuối cùng vẫn phải kết thúc vì cả hai không còn hợp nhau. Khi ly hôn, tôi nhận nuôi con, không yêu cầu Lan - vợ cũ chu cấp một đồng nào. Tôi nghĩ đơn giản: đã là bố thì trách nhiệm của tôi là lo cho con, không cần ai nhắc hay phải chia sẻ.

Lan đã sớm đi bước nữa, giờ có thêm 2 đứa con, 1 đứa còn đang trong bụng mẹ. Thi thoảng cô ấy gọi điện than thở, nào là chồng mới lười biếng, bất tài, chỉ biết ngửa tay xin tiền vợ, không chịu làm ăn. Cuộc sống của cô ấy vì thế mà khó khăn, chật vật. Tôi nghe cũng chỉ biết ừ, vì thật ra, chuyện riêng của cô ấy tôi không còn quyền hay trách nhiệm can thiệp nữa.

Thế nhưng gần đây, Lan hường xuyên lấy cớ thăm con để sang nhà tôi. Sau mấy câu chuyện vòng vo, cuối cùng lại đi đến đề nghị: “Anh cho em xin 200 triệu để đi đẻ, còn dư thì em khởi nghiệp bán hàng online.” Tôi nghe xong chỉ biết bật cười.

Nói thật, ở tuổi này, sau nhiều năm lăn lộn làm ăn, vài trăm triệu hay thậm chí vài tỷ với tôi cũng chỉ là con số. Nhưng vấn đề không phải tôi có tiền hay không. Tôi thấy nực cười ở chỗ: tại sao tôi lại phải tài trợ cho vợ hợp pháp của người khác đi sinh con và lập nghiệp?

Ly hôn 4 năm, vợ cũ nhắn tin xin 200 triệu đồng để đi đẻ: Quyết định của chồng cũ- Ảnh 1.

Đọc tin nhắn vợ cũ xin tiền mà tôi cạn lời. (Ảnh minh họa)

Cô ấy vin vào tình nghĩa 12 năm vợ chồng cũ để xin xỏ. Nhưng ly hôn rồi thì tình nghĩa ấy cũng chỉ còn trong quá khứ. Tôi sẵn sàng lo cho con, nuôi nấng, dạy dỗ, không để con thiếu thốn. Nhưng tôi không có nghĩa vụ phải lo cho một gia đình khác, càng không thể trở thành cái “ATM” cho vợ cũ và chồng mới.

Có lúc tôi tự hỏi, có phải vì mình quá dễ dãi nên Lan mới nghĩ tôi sẽ chìa tay giúp bất cứ khi nào? Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy rạch ròi mới là cách tốt nhất. Tình nghĩa cũ, dù đẹp đến mấy, cũng không thể làm mờ đi ranh giới hiện tại. Cô ấy đã có gia đình mới, thì trách nhiệm lo lắng cũng thuộc về người đàn ông bên cạnh cô ấy.

Tôi đã phớt lờ tin nhắn của vợ cũ, như một cách tỏ thái độ rõ ràng, nhưng dường như Lan có vẻ chưa hiểu ra vấn đề mà vẫn nhắn tin cho tôi hỏi: "Có được không anh? Sao không trả lời tin nhắn của em"; "Dù gì cũng từng là vợ chồng đầu gối tay ấp, em cũng là mẹ của con anh mà sao anh khó khăn với em thế?"; "Hay anh giúp em 100 triệu đồng cũng được". 

Tránh để mọi việc rườm rà, mất thời gian, tôi chuyển khoản cho cô ấy 5 triệu đồng với lời nhắn gửi quà cho cháu bé sắp ra đời. Tôi cũng nói luôn với vợ cũ rằng mình đã có bạn gái mới, sắp tới sẽ kết hôn. Tôi cũng đang chuẩn bị kinh tế để lo cho bản thân và vợ con một cuộc sống mới tốt đẹp nên không thể giúp cô ấy. "Em nhắn tin thế này, bạn gái anh biết sẽ không vui", tôi nhắn. Thế rồi, tôi không thấy cô ấy nhắn lại gì nữa. 

Hôn nhân đổ vỡ đã là một bài học lớn, không nên để nó kéo dài thêm những ràng buộc không đáng có. Người ta vẫn nói, buông bỏ không phải là vô tình, mà là để mỗi người được sống đúng trách nhiệm và vị trí của mình. Và tôi tin, dừng lại ở đúng chỗ mới là cách tốt nhất để cả hai cùng trưởng thành.

Các tin khác