Trương Dực là người đàn ông 32 tuổi, hiện đang làm kỹ sư xây dựng ở Thâm Quyến (Trung Quốc). Anh vốn là người từ vùng nông thôn hẻo lánh lên thành phố lập nghiệp, gia đình không khá giả nên từ thời còn là sinh viên, Trương Dực đã chăm chỉ làm lụng kiếm tiền, và sống rất cần kiệm.
Sau hơn 12 năm lăn lộn ở thành phố, Trương Dực cũng để dành được 1 khoản để tính chuyện kết hôn với Triệu Lộ - Người bạn gái anh đã hẹn hò được 2 năm, cũng là đồng nghiệp cùng công ty. Trong mắt Trương Dực, Triệu Lộ là người phụ nữ nhân hậu. Cô không chê hay phán xét xuất thân của anh, cũng không đòi hỏi những món quà đắt tiền.
Lúc được cầu hôn, dù chẳng có nến và hoa, cũng chẳng phải trong nhà hàng sang trọng hay lúc đi du lịch, mà chỉ là ở căn nhà trọ, Triệu Lộ vẫn vui vẻ, gật đầu đồng ý lời cầu hôn của Trương Dực.
Khoảng 2 tháng sau đó, Triệu Lộ dẫn Trương Dực về nhà để tính chuyện làm đám hỏi. Trương Dực chuẩn bị sính lễ theo đúng phong tục: 80.000 tệ tiền mặt (khoảng 290 triệu đồng), 2 món trang sức vàng, và 1 túi quà cho bố mẹ vợ tương lai. Trước đó, Triệu Lộ cũng đã trấn an Trương Dực rằng nhà cô không quá đặt nặng chuyện sính lễ, chỉ cần thể hiện thành ý là được.
Thế nhưng, trong lúc nói chuyện, Trương Dực mới ngã ngửa…
Cha của Triệu Lộ - ông Triệu Quốc Hải, là chủ một xưởng gỗ lớn trong vùng. Nhà họ Triệu có tiếng giàu có, dù không phải đại gia nhưng cũng chẳng kém cạnh ai trong tỉnh. Khi trà nước vừa dọn ra, ông Triệu thẳng thắn nói: “Sính lễ phải chuẩn bị đủ 15 cây vàng mới được, không ít hơn, cũng không thay thế bằng tiền mặt. Nếu không, ta sẽ không gả Triệu Lộ cho cậu”.

Ảnh minh họa
Trương Dực sững sờ. Anh ngỡ mình nghe nhầm. 15 cây vàng quả thực là quá sức với anh cũng như cả gia đình. Mà đó mới chỉ là phần sính lễ, chưa kể chi phí đặt cỗ bàn, đi lại. Anh nhìn sang Triệu Lộ, mong cô sẽ lên tiếng nhưng cô chỉ cúi đầu im lặng.
Sau cuộc nói chuyện căng thẳng ấy, anh ra về trong tâm trạng nặng nề. Triệu Lộ thậm chí còn không được bố mẹ cho phép ra tiễn bạn trai. Cô chỉ có thể ngồi trong phòng, gửi cho Trương Dực 1 tin nhắn: “Chuyện này em cũng không ngờ, tối qua nghe mẹ kể em mới biết”.
Trương Dực lặng người. Anh không trách cô nhưng lòng rối bời. Anh tính đi tính lại, dù có bán chiếc ô tô cà tàng, rút toàn bộ tiết kiệm, vay thêm bạn bè, anh vẫn không thể xoay nổi 15 cây vàng. Anh hiểu nhà họ Triệu muốn thử thách người muốn lấy con gái họ làm vợ, nhưng thử thách này thực quá sức với Trương Dực.
Suốt 3 tuần sau đó, Triệu Lộ và Trương Dực gần như không liên lạc với nhau, cũng chẳng gặp gỡ. Mỗi người đều hiểu mình cần thời gian để suy nghĩ.
Cuối cùng, Trương Dực quyết định quay lại nhà họ Triệu, mang theo hai chỉ vàng cùng phong bao đựng số tiền sính lễ đã chuẩn bị từ lần trước.
Ngồi trước mặt ông Triệu, Trương Dực bình tĩnh nói: “Cháu không thể có 15 cây vàng làm sinh lễ ngay lúc này, đây là tất cả những gì cháu có. Mong 2 bác có thể lượng thứ, cháu thực sự muốn xây dựng gia đình với Triệu Lộ“.
Tuy nhiên, đáp lại tất cả những nỗ lực cũng như sự chân thành của Trương Dực, ông Triệu vẫn cương quyết: “Ta không gả con gái đi để nó chịu khổ. Nếu cậu không có đủ 15 cây vàng làm sính lễ, cậu không xứng làm con rể nhà họ Triệu”.
Những gì có thể làm, đã làm. Trương Dực cuối cùng quyết định đầu hàng, dù đau lòng nhưng anh hiểu ông Triệu cũng có cái lý riêng. Đặt mình vào vị trí của ông Triệu, Trương Dực cũng phải thừa nhận bản thân chẳng khác nào “đũa mốc muốn chòi mâm son”.
4 tháng sau cuộc tình tan vỡ, Trương Dực quyết định xin nghỉ việc, rời Thâm Quyến để chuyển tới Bắc Kinh. Chia tay rồi mà còn là đồng nghiệp, còn làm cùng, còn gặp nhau hàng ngày, quả thực là khó khăn cho cả anh và Trương Lộ. Công việc của cô đang trên đà thăng tiến và đương nhiên, anh cũng thế. Nhưng sau cùng, Trương Dực vẫn là người rời đi. Anh nghĩ và tin rằng đó là sự tử tế cuối cùng anh có thể dành cho người bạn gái cũ.
Hiện tại, sau gần 1 năm ở Bắc Kinh, Trương Dực đã “hồi phục” phần nào. Nghĩ lại những chuyện đã qua, đôi khi anh vẫn chạnh lòng, vẫn thấy buồn tủi nhưng cũng nhờ đó mà anh thấm thía rằng tiền bạc và tình yêu vốn là 2 thứ không thể tách rời.