
Nếu ai hỏi tôi có tin tưởng chồng không, chắc chắn câu trả lời trước đây là "có". Bởi vì anh là mẫu đàn ông của công việc, chỉ biết về nhà – đi làm, thậm chí chẳng bao giờ để tâm đến những thú vui đàn ông thường có. Chính vì thế, tôi vẫn tự hào khi kể với bạn bè: "Chồng mình khô khan nhưng ít nhất là người tử tế".
Ấy vậy mà chỉ một bữa tiệc công ty đã làm niềm tin của tôi lung lay dữ dội.
Hôm đó là buổi tiệc tổng kết cuối năm, vợ chồng tôi đều được mời. Bình thường anh không thích vợ xuất hiện ở nơi làm việc của mình, bảo ngại ồn ào. Nhưng lần này tôi nhất quyết đi cùng để hiểu môi trường của anh. Mới bước vào, đồng nghiệp đã ríu rít: "À, đây là chị vợ à? Chị giỏi thật đấy, chịu được tính sếp nhà em". Tôi hơi ngạc nhiên, bởi ở nhà anh trầm lặng, nhẫn nhịn, hiếm khi to tiếng.

Ảnh minh họa
Càng ngồi lâu, tôi càng thấy lạ. Trong bàn tiệc, anh – người chồng mà ở nhà chỉ biết vùi đầu vào tài liệu lại trở thành "linh hồn" của cả công ty. Anh kể chuyện duyên dáng, cụng ly không bỏ sót ai, cười nói hào sảng đến mức mấy đồng nghiệp nữ mắt long lanh nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Thậm chí có cô còn nửa đùa nửa thật: "Giá mà sếp chưa có vợ…". Mọi người phá lên cười, còn anh thì chỉ cười gượng, không phản bác cũng không khẳng định.
Tôi ngồi đó, bỗng thấy tim mình chùng xuống. Hóa ra bấy lâu nay tôi chỉ biết một phiên bản "ở nhà" của anh – trầm lặng, khép kín, khô khan. Còn ở nơi này, anh là người khác: cuốn hút, hoạt ngôn, khiến người ta phải dõi theo. Anh chưa từng để tôi thấy một mảnh nào trong con người đó.
Lúc ra về, tôi buột miệng hỏi: "Sao ở công ty anh khác vậy?".
Anh nhìn tôi, bật cười: "Anh cũng không biết nữa. Ở nhà thì anh mệt rồi, chỉ muốn yên tĩnh. Nhưng ở công ty mà không "ra trò" thì ai nghe mình?".
Tôi nghẹn họng. Thì ra, góc khuất lớn nhất của chồng tôi chính là việc anh… giỏi giấu mình. Anh chọn cho tôi hình ảnh một người chồng hiền lành, an toàn. Còn phần rực rỡ, anh để dành cho công việc và những người ngoài kia.
Đêm đó, tôi trằn trọc rất lâu. Tôi không biết nên tự hào vì chồng giỏi, hay buồn vì mình chỉ được thấy "nửa phiên bản" của anh. Có lẽ, hôn nhân là thế: Càng sống lâu càng nhận ra trong người bạn đời luôn có những mảnh ghép mình chưa từng chạm tới.
Và tôi chợt hiểu, để hôn nhân không rơi vào bế tắc, đôi khi cũng cần học cách… làm quen với "người lạ" ngay trong chính ngôi nhà của mình.