Sức khỏe - Đời sống

Ngày giỗ bố, người phụ nữ phát hiện bí mật của mẹ đẻ và chồng giấu suốt 6 năm

Ngày giỗ bố năm nay, tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón một buổi sum họp ấm áp như mọi năm. Tôi không ngờ đây lại là ngày phơi bày một bí mật mà cả mẹ ruột và chồng tôi giấu nhẹm suốt 6 năm hôn nhân.

Buổi sáng hôm ấy, họ hàng đến khá đông. Nhà mẹ đẻ tôi vốn nhỏ, nên mọi người chia nhau ngồi trong phòng khách, phòng bếp, cả sân sau. Tôi ngồi gọt trái cây cùng cô ba, em gái của bố. Chuyện cũng chỉ xoay quanh việc gia đình, con cái, tiền bạc. Cô ba hỏi tôi: “Dạo này hai vợ chồng ổn không? Tháng này mẹ con còn gửi giúp không?”

Tôi sững người. “Mẹ gửi gì ạ?”

Cô ba nhìn tôi khó hiểu: “Tiền chứ gì. Mấy năm nay tháng nào mẹ chẳng gửi cho thằng Thắng (chồng tôi). Hôm trước nó còn bảo đang thiếu nên mẹ đưa thêm.”

Câu nói đó như dội một gáo nước lạnh lên đầu tôi. Tay tôi khựng lại, trái táo rơi xuống thớt. Cô ba nhận ra mình lỡ lời, vội im bặt. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Tôi cố giữ bình tĩnh đến khi làm cỗ xong. Trong nhà đông người, tôi không muốn làm lớn chuyện. Nhưng cảm giác nghẹn lại trong cổ, chân tay lạnh ngắt. Suốt bữa ăn, tôi quan sát chồng mình. Anh vẫn cười nói, gắp thức ăn cho họ hàng, chẳng có biểu hiện gì của người đang giữ bí mật với vợ.

(Ảnh minh họa)

Chiều hôm đó, khi mọi người chuẩn bị dọn mâm cúng lần hai, mẹ tôi ra sân vườn hái thêm rau thơm. Tôi đi theo. Tôi hỏi thẳng: “Mẹ, mẹ gửi tiền cho chồng con hả?”

Mẹ tôi khựng lại đúng một giây, rồi thở hắt ra, giống như điều bà sợ nhất cuối cùng cũng đến. “Con biết rồi à?”

Tôi nghẹn giọng: “Sao mẹ phải giấu con? Suốt 6 năm… tháng nào mẹ cũng gửi?”

Mẹ tôi không nhìn tôi, chỉ lặng lẽ nói: “Nó khó khăn, mẹ không giúp thì ai giúp. Mà nó dặn mẹ đừng nói với con vì sợ vợ chồng bất hòa. Mẹ cũng nghĩ con đã đủ lo lắng rồi.”

Tôi cảm giác như bị ai tát thẳng vào mặt. Không phải vì tiền bạc, mà vì cảm giác bị che giấu bởi chính hai người thân thiết nhất. Tôi không nói thêm lời nào. Trời vừa nhá nhem tối, tôi kéo chồng ra chỗ sau hiên, nơi yên tĩnh nhất trong nhà.

“Tại sao mẹ phải gửi tiền cho anh suốt 6 năm mà tôi không biết?” – Tôi hỏi.

Anh im một lúc lâu, rồi thở dài: “Anh tính nói rồi… nhưng chưa dám.”

Tôi cười khẩy: “Chưa dám? Hay là không định nói?”

Anh kể rằng hồi mới cưới, anh còn vướng khoản nợ thẻ tín dụng và nợ bạn trước kia khi thất nghiệp. Anh định tự xoay xở, nhưng càng xoay càng thiếu. Anh sợ tôi biết sẽ thất vọng, nên giấu. Khi mẹ tôi vô tình nghe anh than khó khăn, bà tự ngỏ ý muốn giúp. Sau đó, chuyện cứ kéo dài thành một thói quen. Mỗi khi anh thiếu, mẹ lại đưa thêm “để giải quyết tạm”.

“Càng để lâu, anh càng không dám mở miệng.” – Anh nói nhỏ.

Tôi nhìn anh, không biết cảm xúc trong mình là giận, sốc hay thất vọng. Tôi không giận vì nợ, mà giận vì anh không hề tin tôi đủ để cùng anh chia sẻ. Càng giận hơn khi mẹ tôi cũng nghĩ tôi không thể biết chuyện này.

Tôi hỏi anh: “Sao anh không tìm cách trả dứt điểm? Hay nói với em từ đầu? Hai vợ chồng cùng trả thì có gì đâu?”

Anh cúi đầu: “Anh xấu hổ. Với… anh sợ mất mặt với em.”

Tôi đứng im hồi lâu, gió đêm lùa qua khiến tôi thấy lạnh sống lưng. Hôn nhân mà không có niềm tin thì liệu còn lại gì? Sáu năm qua tôi cứ tưởng chúng tôi minh bạch với nhau hoàn toàn, hóa ra chỉ là một nửa.

Tối đó về nhà, anh đưa cho tôi tất cả: giấy vay nợ, sao kê, những khoản còn lại chưa trả xong. Anh nói: “Nếu em muốn ly hôn… anh cũng chấp nhận. Anh chỉ không muốn giấu nữa.”

Tôi nhìn chồng, người mà tôi từng nghĩ hiểu hết, mà cảm giác xa lạ vô cùng. Tôi không muốn ly hôn, nhưng tôi cần thời gian. Tôi cần biết liệu niềm tin bị nứt có thể hàn gắn lại hay không.

Những ngày sau, mẹ tôi liên tục gọi xin lỗi. Tôi biết bà chỉ vì thương con. Nhưng tôi vẫn không tránh khỏi cảm giác mình bị loại khỏi những quyết định quan trọng nhất của gia đình.

(Tâm sự của độc giả)

Các tin khác

Tôi có gần 2 tỷ tiết kiệm, lương hưu 18 triệu/tháng nhưng vẫn sống cơ cực, chỉ vì đi sai 2 bước sau tuổi 70

Ở tuổi 72, trong tay tôi từng có 500.000 tệ tiết kiệm (khoảng 1,85 tỷ đồng) và lương hưu 4.800 tệ/tháng (khoảng 17,8 triệu đồng/tháng) – đủ để nhiều người nghĩ rằng tôi sẽ sống nhàn nhã. Nhưng chỉ vì đi sai hai bước quan trọng, những năm tháng còn lại của tôi lại trôi qua trong cảnh cơ cực, tủi thân và không còn chỗ để quay về.

Bụi mịn làm phổi suy yếu trong âm thầm như thế nào?

Không chỉ thuốc lá mà bụi mịn PM2.5 cũng gây hại mô phổi. Thậm chí, chúng còn làm tăng nguy cơ các bệnh mạn tính như hen phế quản, nhiễm trùng hô hấp, bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính (COPD), thậm chí là ung thư phổi.