Ở tuổi xế chiều, nhiều người thường có thói quen ngồi ngẫm lại cuộc đời, từ những năm tháng tuổi trẻ đầy sôi nổi cho đến khi tóc đã pha sương. Khi nhìn lại gia đình mình, không ít người chợt nhận ra một sự thật thú vị rằng đứa con út chính là “tấm gương phản chiếu” của cả nhà. Nghe thì có vẻ tâm linh, như thể có một sợi dây vô hình nào đó gắn kết giữa con út và vận mệnh gia đình. Nhưng nếu suy xét kỹ, đây hoàn toàn không phải mê tín, mà lại là điều có lý lẽ và căn cứ rõ ràng.
Thứ nhất, con út thường lớn lên trong một hoàn cảnh đặc biệt hơn so với anh chị. Nếu con cả mang trên vai trách nhiệm tiên phong, con thứ chịu ảnh hưởng của sự so sánh và điều chỉnh thì con út lại là kết tinh của những kinh nghiệm nuôi dạy, va vấp và cả sự chín chắn của cha mẹ.
Gia đình khi ấy đã đi qua những ngày tháng non trẻ, bỡ ngỡ, cha mẹ đã biết tiết chế, biết nhường nhịn và cũng biết yêu thương một cách tỉnh táo hơn. Vì thế, tính cách và cách sống của con út thường phản ánh chính xác bầu không khí và mức độ hạnh phúc trong gia đình vào giai đoạn “chín muồi” ấy. Một gia đình đầm ấm, biết thấu hiểu sẽ để lại dấu ấn ở con út với sự tự tin, lạc quan và tình cảm. Ngược lại, nếu nhà cửa lục đục, mâu thuẫn, đứa con nhỏ nhất thường sẽ dễ trở thành người mang nhiều tổn thương và bất an.

Ở tuổi xế chiều, nhiều người thường có thói quen ngồi ngẫm lại cuộc đời, từ những năm tháng tuổi trẻ đầy sôi nổi cho đến khi tóc đã pha sương.
Thứ hai, con út giống như một “tấm gương soi” mối quan hệ của cả nhà. Trong nhiều gia đình, khi người cha, người mẹ đã bước sang tuổi trung niên, quan hệ vợ chồng đã ổn định, quan hệ giữa các anh chị em cũng đã hình thành rõ nét. Con út thường lớn lên trong bầu không khí ấy và vô tình trở thành người quan sát trung thực nhất.
Một gia đình gắn kết, yêu thương thì đứa con út sẽ vui tươi, dễ chia sẻ và biết quan tâm đến người khác. Một gia đình hay xảy ra cãi vã thì con út cũng sẽ sớm học được cách phòng thủ, thu mình hoặc phản kháng gay gắt. Cứ nhìn vào ánh mắt, lời nói và thói quen ứng xử của con út, nhiều khi có thể đoán được bức tranh tổng thể của cả mái ấm ấy.
Thứ ba, con út cũng thường là “người kết nối” cuối cùng của gia đình. Khi những anh chị lớn lần lượt trưởng thành, rời xa nhà để lập nghiệp, con út thường ở lại lâu hơn với cha mẹ. Chính điều đó khiến cho đứa con nhỏ nhất mang trong mình nhiều ký ức, nhiều khoảnh khắc đời thường của cha mẹ hơn cả.
Nếu coi gia đình là một tấm gương soi chiếu cuộc sống, thì con út chính là mảnh gương phản chiếu rõ ràng nhất tình cảm, sự quan tâm và cả những hi sinh thầm lặng của đấng sinh thành. Nhờ vậy, không ít gia đình khi nhìn vào con út mới nhận ra những điểm mạnh và điểm yếu của mình trong hành trình làm cha mẹ.
Ngoài ra, con út cũng thường được kỳ vọng nhiều hơn. Ở tuổi xế chiều, cha mẹ không chỉ dõi theo các con lớn mà còn đặt niềm tin, sự an ủi và cả hy vọng vào đứa con nhỏ. Sự trưởng thành của con út giống như lời khẳng định cuối cùng về “thành quả” của cả một quá trình gây dựng gia đình.
Nếu con út trưởng thành, hiếu thảo, cha mẹ sẽ thấy như được đền đáp xứng đáng, niềm vui ấy lan tỏa ra toàn bộ anh chị em. Còn nếu con út gặp nhiều khó khăn, lạc lối, thì cả nhà cũng sẽ đồng thời nhận thấy những thiếu sót, lỗ hổng trong tình thương và sự dạy dỗ.

Ở tuổi xế chiều, cha mẹ không chỉ dõi theo các con lớn mà còn đặt niềm tin, sự an ủi và cả hy vọng vào đứa con nhỏ.
Đặc biệt, trong những năm tháng cha mẹ già đi, con út thường là người gắn bó lâu dài, ở gần nhất và chăm sóc nhiều nhất. Vì thế, cách mà con út quan tâm, đối xử với cha mẹ chính là tấm gương phản chiếu tình cảm và lối sống mà cả gia đình đã hun đúc từ trước. Một đứa con út hiền lành, biết hy sinh thường được nuôi dưỡng trong mái ấm đầy yêu thương. Ngược lại, một đứa con út hay cáu gắt, sống ích kỷ nhiều khi lại là dấu hiệu của một tuổi thơ thiếu an toàn và sự gắn bó.
Suy cho cùng, gọi con út là “tấm gương phản chiếu” không phải vì yếu tố thần bí nào, mà bởi nơi đó hội tụ đủ những gì tinh túy, phức tạp và chân thực nhất của một gia đình. Nhìn vào con út, có thể thấy cách cha mẹ trưởng thành, có thể thấy anh chị đã ảnh hưởng thế nào, và cũng có thể nhìn thấy rõ nhất bầu không khí trong ngôi nhà ấy. Ở tuổi xế chiều, khi đã đủ bình tâm để quan sát, nhiều người mới chợt hiểu: đứa con nhỏ nhất không chỉ là niềm vui cuối cùng của cha mẹ, mà còn là tấm gương phản chiếu cuộc đời cả một gia đình sáng trong hay nứt vỡ, tất cả đều hiện ra nơi đó.