Chồng tôi mất chưa đầy 40 ngày, căn nhà còn vương hương khói, văng vẳng tiếng kinh tụng niệm… Nhưng khi chưa kịp gượng dậy sau nỗi đau ấy, tôi lại sắp rơi vào tình cảnh mất đi chỗ dựa tinh thần cuối cùng.
Mấy hôm nay, từ trong căn phòng khép hờ, tôi nghe loáng thoáng tiếng con trai và con dâu thì thầm. Ban đầu, tôi ngỡ chúng chỉ đang bàn chuyện cơm áo, con cái. Nào ngờ, những lời rơi vào tai khiến tim tôi thắt lại. Chúng đang toan tính đưa tôi vào viện dưỡng lão.

Con dâu tôi lấy lý do bận công việc, không có nhiều thời gian, kinh nghiệm chăm sóc người già để đưa ra đề nghị này với chồng.
Con nói: “Vào viện dưỡng lão, mẹ sẽ được gặp nhiều người cùng tuổi, sẽ không cô đơn, thui thủi một mình như ở nhà.
Đây là cách tốt nhất giúp mẹ được chăm sóc tốt vừa giúp vợ chồng mình có thời gian lo cho tương lai. Quan trọng nhất là chỉ có như thế, vợ chồng mình mới có thể bán căn nhà này đi để lấy vốn làm ăn. Mình nghèo đủ rồi, em không muốn sau này có con, chúng sẽ khổ như mình bây giờ”.
Nghe những câu nói ấy, tôi thấy cuộc đời thật chua chát. Đau lòng hơn, con trai tôi không hề phản bác. Con chỉ xin vợ cho thêm thời gian để tìm cách nói sao cho mẹ đồng ý, làm theo kế hoạch của mình.
Chưa bao giờ trong đời, tôi có cảm giác tủi nhục, tuyệt vọng như vậy. Bỗng chốc tôi cảm thấy mọi niềm tin sụp đổ, cay đắng, tủi hờn bủa vây.
Ở tuổi 77, tôi chỉ mong một mái ấm có con cháu bên cạnh. Tôi từng nghĩ, chồng mất thì còn con trai, con dâu làm chỗ dựa. Nào ngờ trong mắt các con, tôi chỉ là gánh nặng, vật cản trên con đường tiến thân.
Căn nhà này là do một tay vợ chồng tôi dày công tạo dựng. Từng viên gạch, từng viên ngói đều chất chứa mồ hôi, nước mắt của chúng tôi. Nó cũng lưu giữ biết bao ký ức của gia đình này. Vậy mà với con cái, nó chỉ là món tài sản, một thứ để chúng dễ dàng quy đổi ra tiền.
Những ngày qua, không đêm nào tôi có thể chợp mắt. Tôi tủi thân, lạc lõng trong chính mái ấm mà mình từng vun vén. Chính đứa con tôi rứt ruột sinh ra lại tính toán từng bước để đẩy tôi ra ngoài lề cuộc sống của nó.
Mấy hôm nay, lòng tôi giằng xé nhiều nỗi niềm, dự định khi con mở lời đưa mẹ vào viện dưỡng lão, tôi sẽ mắng vào mặt các con. Để chúng hiểu rằng, tôi là mẹ chúng, từng cưu mang, yêu thương con cái thế nào và con không được vứt bỏ người sinh ra mình như một món đồ không còn giá trị.
Nhưng rồi tôi lại nhủ, nếu con cái đã chẳng cần đến mình, cố ở lại chỉ càng làm chúng thêm chán ghét. Những tháng ngày còn lại của tôi cũng sẽ thêm buồn đau, ngột ngạt.
Đã vậy, tôi sẽ không đợi con ra lời. Tôi sẽ ra đi trước để giữ lại một chút tình cảm mẹ con cuối cùng.
Tôi định nương nhờ cửa Phật, mong có được những tháng ngày thanh thản về sau...
Độc giả giấu tên
Mời độc giả chia sẻ quan điểm và gửi tâm sự của mình đến chúng tôi. Biết đâu, câu chuyện của bạn có thể giúp ai đó tìm thấy sự đồng cảm, hoặc đơn giản là giúp chính bạn vơi đi những muộn phiền.
Tâm sự gửi về email: [email protected] hoặc bình luận phía cuối bài.