Từ tờ báo cũ bỏ quên...
Báo Thanh Niên đã đến với tôi rất tự nhiên - từ một tờ báo cũ ai đó bỏ quên trên ghế đá khu ký túc xá. Tôi nhặt lên, mở ra và không ngờ rằng từ giây phút ấy, một hành trình dài đầy ý nghĩa đã bắt đầu.
Điều khiến tôi gắn bó với Thanh Niên không chỉ là thông tin thời sự nhanh nhạy, mà còn là những câu chuyện tràn đầy tinh thần hào hiệp, nơi mỗi trang báo luôn xuất hiện những con người dám đứng lên bảo vệ lẽ phải, sẵn sàng giúp đỡ người khác. Những chân dung đẹp giữa đời thường, từ người lao động lam lũ đến những người trẻ can đảm dấn thân vào cộng đồng, khiến tôi hiểu rằng sự hào hiệp không phải là điều xa xỉ. Nó hiện diện trong từng hành động nhỏ, chỉ cần ta đủ rộng lòng để nhìn thấy và sẻ chia.
Cũng từ những câu chuyện ấy, tôi học được hai chữ "tử tế". Tử tế trong suy nghĩ, trong lời nói, trong cách ứng xử với mọi người. Có thời gian tôi tham gia các hoạt động tình nguyện của trường, rồi sau này là những chương trình hỗ trợ cộng đồng mà Báo Thanh Niên phát động hoặc đưa tin.

Tác giả tham gia chương trình Hiến máu tình nguyện tại cơ quan
ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Tôi nhớ mãi một bài báo năm đó kể về nhóm sinh viên tình nguyện sửa xe miễn phí cho người nghèo trong mỗi dịp lễ, tết. Họ làm không nhiều, không ồn ào, không đòi hỏi ai ghi nhận; nhưng sự bình dị ấy chạm vào tôi. Từ đó, mỗi khi có hoạt động thiện nguyện, tôi đều cố gắng góp mặt - đôi khi chỉ là vài giờ cuối tuần, có khi là những chuyến đi dài về vùng sâu vùng xa. Những lần như vậy, tôi thấy mình trở nên tốt hơn, và hiểu rằng "tử tế" không phải là điều "để làm", mà là điều "để sống".
Những năm công tác trong lực lượng Công an nhân dân, tôi càng cảm nhận sâu sắc hơn giá trị nhân văn mà Thanh Niên luôn hướng tới. Không phải bài báo nào cũng nói về điều lớn lao; nhiều trang báo chỉ kể chuyện đời, chuyện người - những mảnh ghép rất đỗi bình thường nhưng lại làm ấm lòng người đọc. Có khi là câu chuyện về một chiến sĩ công an cứu người trong lũ dữ; có khi là tấm gương một người trẻ vượt khó nuôi mẹ bệnh hiểm nghèo.
Mỗi bài viết giống như một tiếng chuông nhẹ nhàng đánh thức sự đồng cảm trong tôi, nhắc nhở rằng dù nhiệm vụ có áp lực và khắt khe đến đâu, thì đằng sau mọi công việc của người chiến sĩ vẫn phải đặt con người lên trên hết. Nhân văn không chỉ để đọc - mà để sống, để chọn lựa mỗi khi đứng trước một câu chuyện của đời người. Đó là giá trị nhân văn mà báo đã kiên định theo đuổi suốt nhiều năm, và cũng là điều mà tôi luôn mang theo trong từng ca trực, từng lần tiếp xúc với nhân dân.

Tác giả (bìa trái) và đồng nghiệp thăm, tặng quà Mẹ Việt Nam anh hùng tại tỉnh Hậu Giang (cũ) năm 2024
ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Tình cảm của tôi với Thanh Niên vẫn còn nguyên như buổi chiều xưa
Nhưng có lẽ điều khiến tôi mãi gắn bó với Báo Thanh Niên suốt 17 năm chính là sự tin cậy. Giữa thời đại thông tin hỗn tạp, thật giả đan xen, Thanh Niên đối với tôi luôn là một điểm tựa vững chắc - nơi mà mỗi thông tin đưa ra đều được kiểm chứng, mỗi bài viết đều có trách nhiệm, mỗi góc nhìn đều hướng về những giá trị tích cực cho xã hội. Sự tin cậy đó khiến tôi không chỉ đọc báo, mà còn giới thiệu cho đồng đội, cho bạn bè, cho những người trẻ mà tôi gặp trong quá trình công tác. Tôi tin rằng khi một tờ báo giữ được niềm tin của độc giả, đó là thành công lớn nhất.
17 năm trôi qua, cuộc sống của tôi đã nhiều thay đổi: từ một sinh viên trẻ trở thành cán bộ công an trưởng thành hơn, bản lĩnh hơn. Nhưng dù thay đổi thế nào, có một điều vẫn còn nguyên - đó là những giá trị mà Báo Thanh Niên đã gieo vào tôi: hào hiệp để sống đẹp, tử tế để sống lành, nhân văn để sống sâu, và tin cậy để sống vững vàng.
Tôi biết trên hành trình ấy, mình không đơn độc. Hàng triệu độc giả khác cũng đã và đang thấy mình trưởng thành hơn mỗi ngày nhờ những câu chuyện báo mang đến. Đối với tôi, Thanh Niên không chỉ là một tờ báo, mà đó là người bạn đồng hành âm thầm suốt gần hai thập kỷ, là người nhắc nhở tôi sống đúng với điều tốt đẹp mà mình tin.
Tôi vẫn giữ thói quen mở báo Thanh Niên mỗi sáng. Không phải vì công việc đòi hỏi, mà vì tôi biết - bằng một cách rất nhẹ nhàng - tờ báo ấy đã cùng tôi lớn lên. Và tôi tin rằng, dù thời gian có thay đổi bao nhiêu, tình cảm đó vẫn còn nguyên như buổi chiều xưa, khi tôi nhặt tờ báo cũ trên chiếc ghế đá ký túc xá và không ngờ rằng mình đã tìm được một người bạn đi cùng suốt cả hành trình.
















