Nhiều lần gấp tờ báo Thanh Niên lại, tôi hãy còn ngồi lặng hồi lâu, bởi có những câu chuyện trong đó chạm đến cách nhìn cuộc sống, cách nhìn con người, và thậm chí nhìn lại chính mình.
Tờ báo khiến tôi suy nghĩ về nghề nghiệp của mình
Tôi nhớ những phóng sự mà lần đầu đọc đã thấy gai người: những thanh niên lao vào dòng nước lũ cứu dân; những chuyến xe tình nguyện ngược gió bão mang theo hơi ấm; hay câu chuyện về những phận đời nhỏ bé, chỉ nhờ một dòng viết tử tế đã khiến hàng ngàn độc giả chung tay giúp đỡ. Ở đó không chỉ là câu chữ mà là tinh thần dấn thân rất riêng: rõ ràng, quyết liệt, nhưng cũng lặng thầm như mạch nước ngầm.

PV Báo Thanh Niên tác nghiệp, ghi nhận tại vùng bị thiệt hại do mưa lũ ở Phú Yên (cũ), nay là tỉnh Đắk Lắk, tháng 11.2025
ẢNH: HOÀI NHÂN
Một lần đọc bài viết về nhóm phóng viên bám trụ vùng bão, tôi chợt hiểu vì sao mình tin tưởng tờ báo này. Không phải vì họ có mặt sớm nhất, mà vì cách họ kể chuyện: chân thực, không màu mè, không lấy sự hiểm nguy của mình làm trung tâm, mà để ánh sáng rọi lên những người dân đang kiệt quệ giữa mưa gió. Tự nhiên tôi thấy chữ Hào hiệp - Tử tế - Nhân văn - Tin cậy không còn là khẩu hiệu. Nó hiện lên giữa những dòng chữ, ngay trong giọng văn trầm tĩnh mà kiên định của những người viết.
Có khi tờ báo khiến tôi suy nghĩ khác về nghề nghiệp của mình. Một loạt bài điều tra về gian lận, tiêu cực không chỉ phơi bày sự thật mà còn cho tôi thấy một thứ dũng khí: dám đi đến cùng, dám đối diện, dám chịu trách nhiệm trước bạn đọc. Nhờ họ, tôi học được bài học nhỏ nhưng quý: làm gì cũng được, nhưng phải làm bằng sự ngay thẳng.

Báo Thanh Niên luôn có mặt kịp thời ở vùng bão lũ để cứu trợ bà con
ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Những chiến dịch cộng đồng của báo cũng khiến tôi nhiều lần bồi hồi. Tôi từng đọc câu chuyện một cô sinh viên nghèo được bạn đọc hỗ trợ học phí sau một bài viết. Điều khiến tôi nhớ mãi không phải số tiền quyên góp, mà là cách người viết đặt nhân vật vào trung tâm, kể bằng sự nâng niu, như thể mỗi phận đời đều đáng được nhìn thấy. Bài báo ấy khiến tôi mang trong lòng một niềm tin giản dị: chỉ cần có người bắt đầu, lòng tốt sẽ lan truyền.
Có khi tờ báo Thanh Niên gieo vào tôi niềm cảm hứng trẻ trung. Những gương mặt trẻ khởi nghiệp từ con số 0, những nhà khoa học mới ba mươi đã dám mơ điều lớn, hay những bạn trẻ rời phố thị về quê làm nông nghiệp kỹ thuật cao. Tự nhiên, tôi thấy mình muốn bước nhanh hơn, muốn sống một đời có ích hơn một chút.
Thanh Niên - hiện tại và tương lai
Là độc giả, tôi không đòi hỏi báo lúc nào cũng hoàn hảo. Nhưng, tôi cần một nơi mà mỗi thông tin được viết bằng lương tâm, mỗi câu chuyện được kể bằng lòng nhân ái, và mỗi hành trình dấn thân đều bắt đầu từ sự tôn trọng người đọc. Và nhiều năm qua, tôi đã tìm thấy điều ấy ở Thanh Niên.
Có lần, giữa đêm khuya, tôi mở lại một bài phóng sự cũ về một ngôi làng từng bị sạt lở nặng sau mưa lũ. Trong bài, phóng viên không mô tả bi kịch một cách rơi nước mắt, mà lặng lẽ kể chuyện một cụ già đứng bên vách núi, tay run run chạm vào phần đất từng là mái nhà. Chỉ một chi tiết ấy thôi mà tôi thấy lòng mình trĩu xuống. Đó là lúc tôi hiểu sức mạnh của báo chí nhân văn: không gào thét, không phán xét, chỉ khẽ khàng đặt mỗi số phận vào đúng ánh sáng của nó.

Nhà báo Lâm Viên (Báo Thanh Niên) tác nghiệp tại khu vực đèo Mimosa (Lâm Đồng) bị sạt lở ngày 4.12.2025
ẢNH: TÍN THÀNH
Tôi biết mình chỉ là một người trong muôn vàn người theo dõi tờ báo Thanh Niên mỗi ngày. Nhưng tôi tin, cũng như tôi, nhiều người đã được định hình bởi chính những câu chuyện giản dị ấy: biết sống tử tế hơn, biết nhìn đời bớt vội vàng hơn, biết trao đi lòng tin đúng chỗ.
Mỗi lần đọc xong, gấp tờ báo Thanh Niên lại, tôi biết một điều: Những người làm ở Báo Thanh Niên vẫn đang đi, âm thầm mà kiên nghị, mang theo tinh thần dấn thân. Và nhờ họ, những độc giả như tôi học được cách bước đi mạnh mẽ hơn, sáng rõ hơn và nhân văn hơn giữa cuộc đời rộng lớn này.


















