Bài viết qua các cuộc thi trên Thanh Niên đã vực tôi đứng lên
Có thời điểm, tôi tưởng mình đã đánh mất bản thân trong những tháng ngày tổn thương chồng chất. Tôi quên mình từng mạnh mẽ thế nào, từng tin vào lý tưởng sống ra sao. Mọi thứ trong tôi như được gói lại, cất vào một ngăn tủ bụi mờ của ký ức. Cho đến khi tôi đọc bài viết Quân tốt giữa đời thường của tác giả Đặng Hoàng An trên trang Sống đẹp của Báo Thanh Niên.
Không hiểu vì sao một bài viết lại có thể chạm vào những tầng sâu cảm xúc mà từ lâu tôi không còn cảm nhận được. Hành trình của cô giáo Trần Ngọc Điệp khiến tôi lặng người rất lâu. Trong khoảnh khắc yếu lòng nhất, chính bài viết ấy đã đánh thức trái tim đã ngủ quên sau nhiều năm "khâu vá" nỗi đau.

Cô Trần Ngọc Điệp - ngọn nến dẫn đường cho học trò khiếm thị
ẢNH; TÁC GIẢ ĐẶNG HOÀNG AN CUNG CẤP CHO THANH NIÊN
Nếu cuộc đời là một ván cờ, tôi biết mình chỉ là một quân tốt lầm lũi, chậm chạp và thường xuyên bị dồn vào thế yếu. Giống như những ngày xưa trầy trụa, tôi không dám mơ mình sẽ đi được đến đâu. Nhưng rồi tôi rơi nước mắt khi đọc đến câu: "Đời người - con tốt qua sông. Tiến chéo, tiến thẳng, chứ không được lùi".
Cô Điệp bước đi như một quân tốt lặng lẽ tiến lên giữa bàn cờ đời mình. Đôi chân khiếm khuyết nhưng cũng chính những bước đi ấy đã đưa cô đến ngày được nắm tay những đứa trẻ khiếm thị, dìu chúng vào lớp học đầu đời.
Trong bàn cờ, quân tốt là quân cờ nhỏ nhất, ít được chú ý nhất, nhưng lại có khả năng hóa thân mạnh mẽ nhất khi đi đến cuối hành trình. Cô Điệp là một người từng chịu nhiều tổn thương, nhưng rồi lại trở thành ánh sáng xoa dịu tổn thương cho người khác. Lòng nhân ái đôi khi diệu kỳ theo cách tàn nhẫn như vậy.
Rồi tôi tìm hiểu về tác giả của bài viết ấy, thầy giáo Đặng Hoàng An. Thầy cũng là một "quân tốt" khác của cuộc đời. Đã từng mạnh mẽ, từng là nguồn cảm hứng của bao người, nhưng rồi chỉ một biến cố khiến đôi chân không còn cử động. Nhưng giống như quân tốt bị dồn vào chân tường vẫn chỉ có một hướng duy nhất để tiến lên, thầy viết tiếp đời mình bằng trái tim được nâng đỡ bởi tình yêu thương của những người vẫn còn tin vào thầy. Nhìn nụ cười của thầy và cô Điệp, tôi thấy một thứ hy vọng đủ sức vực người khác đứng lên.
Chạm đến trái tim người đọc
Tôi nhớ những đêm mình nằm trong phòng cấp cứu với cơ thể đầy bệnh tật ở tuổi 24, nhớ rõ cảm giác bản thân chẳng khác gì một "của nợ" của cuộc đời. Thế nhưng, những người với đôi chân không còn lành lặn vẫn có thể bước tiếp theo cách của riêng mình. Vậy thì tôi còn lý do gì để tự cho phép mình lùi bước?
Quá khứ tôi có phần nào giống Sơn trong truyện ngắn dự thi Của nợ của An Hạ. Một gã giang hồ cộc cằn, tưởng như chẳng còn chút thiện lương lại quay trở lại cứu người. Những thứ mà Sơn xem là phiền phức, giả dối, hóa ra là những phép thử cuối cùng để xem hắn có còn chút nhân tính nào sau 7 năm tù tội hay không. Hắn cứu người bởi sâu thẳm trong đứa trẻ quê từng bị số phận đá văng khỏi đời sống bình thường vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác đau.
Đó là nỗi đau mất ngoại, nỗi đau của một tuổi thơ lạc lõng giữa phố thị, nỗi đau của sự cô độc trong những năm tháng lầm lỡ. Và nỗi đau ấy cũng là nỗi đau tôi đang mang. Nhưng rồi, bằng một cách rất lạ lùng, cuộc đời lại gửi đến những con người xa lạ để dạy tôi rằng mình vẫn có quyền yêu thương và được yêu thương.
Cuối cùng, dù không vinh dự đạt giải cuộc thi nhưng tôi hiểu vì sao những tác phẩm của cuộc thi Sống đẹp lại có thể chạm đến trái tim người đọc đến vậy. Sống đẹp chỉ đơn giản là sống như một quân tốt bé nhỏ trên bàn cờ cuộc đời, dù nhỏ bé nhưng chọn bước thêm một ô tử tế dù chẳng ai ngợi khen.
Và có lẽ, món quà lớn nhất mà Báo Thanh Niên trao cho tôi không phải là danh hiệu hay vinh quang, mà là một bài học vô giá, một người từng tổn thương vẫn có thể chọn cách yêu thương người khác.
Giữa thế giới nhiều va đập này, chúng ta vẫn có thể là một quân tốt bước thẳng về phía ánh sáng của thiện lương. Bởi "việc tốt bạn làm hôm nay có thể bị lãng quên. Nhưng dù sao đi nữa, hãy cứ làm điều tốt." Vì biết đâu, chỉ một bước đi nhỏ bé hôm nay lại là điều đủ sức thay đổi cả một ván cờ ngày mai.






