Sức khỏe - Đời sống

Thanh Niên và tôi: Trưởng thành từ bài viết không dám gửi

Những ƯỚC MƠ ĐƯỢC NHEN LÊN TỪ TRANG BÁO NHỎ

Từ những buổi trưa nằm cạnh bà, nghe tiếng lật giấy "xoạch xoạch" rất khẽ, tôi đã thấy trong lòng mình nhen lên một niềm háo hức khó gọi tên. Bà đọc chậm, đọc kỹ, thỉnh thoảng còn khẽ gật đầu như thể đang đồng tình với một câu chữ nào đó. Tôi không hiểu hết những gì bà đọc, nhưng hình ảnh ấy lại gieo trong tôi một niềm tin: chữ nghĩa luôn có sức mạnh kỳ diệu để kết nối con người với nhau.

Bà tôi rất thích đọc chuyên mục Sống đẹp của Báo Thanh Niên - nơi tổng hợp những câu chuyện ấm áp, nhân văn về tình người trong cuộc sống. Những câu chuyện từ Sống đẹp chính là "giáo cụ trực quan" để bà dạy tôi bài học đầu tiên về lòng nhân ái, tình yêu thương sẻ chia trong cuộc sống.

Lớn hơn một chút, tôi bắt đầu đọc những mục viết dành cho người trẻ trên Báo Thanh Niên. Lúc ấy, tôi chỉ mơ mộng rất trẻ con: Giá như một ngày nào đó, tên mình cũng được in trên trang báo mà bà từng nâng niu…

Mười sáu tuổi, khát khao được viết, được giãi bày và mong muốn tìm lại ký ức tuổi thơ bên bà đã thôi thúc tôi tham gia cuộc thi Sống đẹp lần thứ 5.

Thanh Niên và tôi hành trình từ những dòng chữ chưa gửi đến ƯỚC MƠ lớn la - Ảnh 1.

Hình ảnh từ một số bài dự thi Sống đẹp

ẢNH: THANH NIÊN

Những do dự

Tôi biết đến thông tin cuộc thi khá muộn, khi chỉ còn 5 ngày nữa là hết hạn gửi bài. Tôi bối rối, tự hỏi rằng làm thế nào để sáng tác kịp một truyện ngắn gửi đi dự thi.

Năm ngày ấy trôi qua vừa dài vừa ngắn. Mỗi buổi tối, tôi đều mở trang giấy trắng, gõ một vài câu rồi lại xóa đi.

Thỉnh thoảng, tôi thấy mình viết hăng say đến quên cả thời gian. Nhưng cũng có những lúc, chỉ một câu yếu đuối thôi cũng đủ khiến tôi dừng lại, nghi ngờ chính mình. Tôi sợ rằng bài viết của mình quá đơn giản, quá cũ, quá nhạt để có thể đứng cạnh những tác phẩm của bao tác giả tài năng khác.

Càng gần đến hạn nộp bài, nỗi do dự càng lớn. Tôi mở file bản thảo, đọc đi đọc lại, sửa vài chữ, đổi vài câu, rồi đóng lại. Trong lòng tôi có hai tiếng nói đối lập - một tiếng động viên, rằng chỉ cần chân thành là đủ; tiếng còn lại thì khẽ thì thầm: Hay là… đừng gửi nữa.

Đêm trước hạn chót, tôi ngồi trước màn hình rất lâu. Con trỏ chuột nhấp nháy như đang thúc giục. Chỉ cần một cái bấm, bài viết sẽ được gửi đi. Vậy mà tôi lại không làm được. Không phải vì tôi không yêu câu chuyện ấy, mà vì tôi chưa đủ can đảm để phơi bày nó trước sân chơi rộng lớn hơn.

Cuối cùng, tôi tắt máy. Cuộc thi Sống đẹp khép lại mà tôi chưa từng gửi bất cứ dòng nào.

Tập LỚN TỪ NHỮNG DÒNG CHỮ CHƯA KỊP GỬI ĐI

Tôi tưởng như vậy là kết thúc. Nhưng không. Sau đó tôi mới nhận ra: điều đáng quý nhất không nằm trong việc bài viết có được đăng hay không. Điều đáng quý nằm ở chính những ngày tôi ngồi xuống, thành thật với lòng mình, đào sâu cảm xúc, nhớ lại những câu chuyện tưởng như đã ngủ yên.

Tôi học được cách kiên nhẫn với từng con chữ.

Học được cách lắng nghe những biến chuyển nhỏ nhất trong tâm hồn mình.

Dù cuối cùng bài viết vẫn nằm gọn trong máy tính tôi, chưa từng được gửi đi, nhưng tôi vẫn cảm ơn cuộc thi Sống đẹp - như cảm ơn một cơ hội đã giúp tôi trưởng thành, dù bước chân tôi chưa kịp thật sự bước vào.

40 năm Báo Thanh Niên phụng sự độc giả, những con chữ nhỏ bé mà kiên cường đã tiếp thêm sức mạnh không chỉ cho riêng tôi mà còn cho hàng triệu bạn đọc khác trên khắp mọi miền Tổ quốc. Và biết đâu, một ngày nào đó, tên của tôi lại xuất hiện trên Báo Thanh Niên - trang báo mà mà bà nội tôi từng nâng niu.

Trưởng thành từ bài viết không dám gửi - Ảnh 1.

Các tin khác

Gia Lai: Học sinh lớp 9 dùng dao đâm bạn

Một vụ học sinh dùng dao đâm bạn vừa xảy ra tại Trường THCS Nguyễn Văn Cừ (P.Thống Nhất, Gia Lai) khiến một nam sinh lớp 9 phải nhập viện cấp cứu.