Tôi lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Mẹ tôi là một người phụ nữ tần tảo, mạnh mẽ gánh vác vai trò vừa là cha, vừa là mẹ. Bà chưa từng than trách nhưng tôi hiểu rất rõ, bà luôn sợ tôi khổ như bà. Vậy nên tôi không có ý định kết hôn vì suy nghĩ: Đời không như phim, càng đẹp càng đau.
Tôi tin câu đó như một chân lý.
Vậy nên khi yêu anh – một người hơn tôi 6 tuổi, nhà khá giả, tử tế, trưởng thành, tôi đã đặt ra đủ thứ ranh giới. Không để anh đến nhà quá nhiều, không dắt về ra mắt mẹ, không nghĩ đến cưới xin, dẫu đôi lần anh từng đề cập đến. Tôi biết, không phải anh không tốt, mà vì tôi không tin mình đủ tốt để bước vào thế giới của anh.
Khi anh nói mẹ anh muốn gặp tôi, tim tôi chùng hẳn xuống. Không phải vì ngại mà vì tôi sợ sau buổi gặp đó, tình yêu này sẽ bị dập tắt bằng một câu nói rất khẽ: "Cháu không hợp với gia đình bác".
Tôi tới quán cà phê trước giờ hẹn 15 phút. Mẹ anh đến sau, phong thái điềm tĩnh, diện một bộ đồ đơn sắc thanh lịch, không quá kiểu cách nhưng toát lên sự chỉn chu đáng nể. Tôi vừa chào hỏi, có chút gượng gạo thì đã thấy bà lấy từ túi xách ra một chiếc thẻ đen, đặt lên bàn, đẩy về phía tôi.

Ảnh minh họa
Tôi luống cuống như 1 phản xạ tự nhiên: "Cháu… không cần đâu ạ. Cháu yêu anh ấy thật lòng nhưng cũng chưa có ý định cưới…".
Bà nhìn tôi vài giây rồi cười phá lên: "Xem phim nhiều quá à? Nghĩ bác bảo cầm 5 tỷ rồi rời xa con bác chắc? Thẻ này tên cháu mà, bác nhặt được ở nhà thằng Tùng, hẹn cháu để trả lại và muốn gặp cháu chút thôi".
Tôi đỏ mặt, không biết giấu vào đâu sự xấu hổ. Bà bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, nói tôi đừng căng thẳng và hãy coi cuộc gặp này như buổi cafe bạn bè.
Bà gọi 1 ly trà sữa rồi tủm tỉm: "Bác nghiện trà sữa lắm mà bạn bè toàn uống trà giảm cân, trà an thần, giờ có cháu làm bạn trà sữa với bác rồi...". Rồi bà kể bản thân cũng từng "rơi xuống" từ một gia đình không khá gì, bị mẹ chồng chê bai, vụng về không biết giữ con, từng có lúc chỉ muốn bỏ đi. Nhưng bà vượt qua vì sự tích cực nhìn vào cuộc sống.
"Cưới hay không cưới là quyền của cháu. Nhưng bác nói thật, đừng vì sợ tổn thương mà bỏ lỡ một người hiểu mình. Nhà bác không ép, cưới xong ra riêng, sinh con thì mẹ đẻ cháu lên chăm cũng được, bác thuê người phụ. Bác cũng vụng lắm, có giỏi gì đâu mà bắt ai ở chung rồi mệt cả nhà...".
Rồi bà nói thêm một câu, rất khẽ, mà tôi nhớ mãi: "Cháu không cần trở thành cô con dâu hoàn hảo, chỉ cần giữ trái tim mình đủ ấm để sống thật, sống tử tế, thế là đã quý hơn kim cương rồi. Lấy chồng là để có thêm người yêu mình và chăm sóc mình, phụ nữ không cần quá mạnh mẽ đâu".
Tôi không biết mình đã gật đầu hay cười trước, chỉ nhớ lúc bước ra khỏi quán, đầu nhẹ đi vài phần, còn tim thì lần đầu tiên… có cảm giác bình yên.
Có lẽ, đời không giống phim. Nhưng đôi khi, lại có người thật sự xuất hiện và khiến mình tin vào một chương mới không màu hồng, nhưng đủ dịu dàng để muốn bước tiếp. Còn đám cưới ư, chắc tôi sẽ phải nghĩ tới thôi, cũng nên trải nghiệm cảm giác xinh đẹp trong chiếc váy cô dâu chứ nhỉ!