Tôi năm nay 32 tuổi, là lái xe cho một doanh nghiệp tư nhân khá lớn. Tôi có vợ và hai con trai. Bé đầu sinh ra khỏe mạnh, nhưng bé sau thì bị mắc chứng tự kỷ. Nhà có một đứa trẻ “đặc biệt” quả thật vất vả vô cùng.
Từ ngày phát hiện con bị bệnh, vợ tôi quyết định nghỉ việc để dành thời gian chữa bệnh cho con. Trước, hai vợ chồng cùng đi làm, kinh tế không quá chật vật. Nhưng sau khi vợ nghỉ việc, thu nhập bớt đi, tiền chữa bệnh cho con ngày một nhiều khiến kinh tế gia đình trở nên khó khăn.
Nhìn thấy hoàn cảnh vợ chồng tôi, ông bà ngoại bàn bạc đón cháu lớn về quê đi học để tôi chuyên tâm kiếm tiền, vợ tôi dành toàn tâm toàn sức lo cho bé nhỏ.
Tháng trước, nhờ bạn bè giới thiệu, tôi nghỉ việc ở công ty cũ sang công ty mới này làm. Lúc đầu, tôi lái xe vận chuyển hàng hóa sang các tỉnh lân cận, đi về trong ngày. Nhưng rồi tài xế riêng của sếp bị đuổi việc, tôi được điều lái thay trong thời gian chờ tuyển người mới.
Hôm đầu tiền chở sếp đi gặp đối tác, tôi mới biết giám đốc công ty là phụ nữ. Chị ấy 45 tuổi nhưng do trang điểm và phong cách thời trang trẻ nên bề ngoài nhìn rất trẻ trung.

Trong buổi đầu tiên, chị có hỏi han về quê quán, gia đình. Tôi cũng tâm sự thật lòng về hoàn cảnh của mình không giấu giếm.
Hôm sau, chị gọi tôi vào phòng làm việc, đề nghị tôi làm tài xế riêng cho chị. Chị nói tôi khéo ăn khéo nói, ngoại hình bảnh bao, làm lái xe cho chị rất hợp. Chị hứa, ngoài lương, chị sẽ trả thêm các khoản phụ cấp. Bù lại, bất cứ lúc nào chị cần đi đâu tôi đều phải có mặt. Thỉnh thoảng còn phải đi công tác xa dài ngày.
Trước một vị trí công việc tốt với những lời hứa hẹn như vậy, không có lý do gì để tôi không gật đầu. Mục tiêu quan trọng nhất của tôi vẫn là kiếm tiền, chỉ cần không làm gì phi pháp là được.
Tôi về khoe với vợ, cô ấy cũng rất mừng. Từ ngày nghỉ việc để đồng hành cùng con, vợ tôi luôn áy náy vì đã trút gánh nặng kinh tế lên vai một mình tôi. Cô ấy luôn nói, chỉ cần tình hình con ổn hơn, cô ấy sẽ đi làm trở lại.
Nhưng tôi bảo cô ấy, con cái là quan trọng nhất. Có tiền nhiều mà con đau ốm bệnh tật thì cũng đâu sung sướng gì. Chúng tôi cùng động viên nhau, truyền cho nhau sức mạnh để đi qua những khó khăn mà cuộc đời thử thách.
Quả thật, làm tài xế riêng cho sếp rất ổn. Chị ấy rất tốt và hào phóng. Đi công tác hay đi chơi, được ai biếu quả ngon vật lạ gì chị ấy đều cho tôi bảo mang về cho con. Lúc đầu tôi ngại nên từ chối. Nhưng chị ấy lại giận: “Đã nghèo rồi còn ngại gì. Tôi cho cậu chứ có lấy tiền của cậu đâu mà cậu sợ”. Thấy chị thật lòng, tôi cũng không khách sáo nữa.
Một lần, lúc tôi vừa lơ mơ ngủ, chị ấy gọi điện bảo: “Cậu đến địa chỉ này nhé. Tôi đang chờ”. Vợ nhìn tôi ái ngại: “Giờ này sao còn gọi anh làm gì nhỉ?” Chẳng biết có chuyện gì, nhưng là sếp gọi thì dù nửa đêm cũng phải lao ra khỏi nhà thôi. Tôi cười nói với vợ rồi đi.
Tôi lần theo định vị chị gửi rồi đứng trước cổng một ngôi nhà bề thế, khang trang. Chị bảo tôi tự mở cổng vào. Cửa không khóa. Trong ngôi nhà rộng thênh thang, bày trí những tiện nghi sang trọng, đắt tiền. Chị ngồi trên sofa, vừa uống rượu, vừa khóc.
Chị vẫy tay bảo tôi ngồi xuống, rót một ly bảo “Uống đi”. Nhưng tôi không uống, hỏi chị gọi tôi giờ này đến có việc gì? Chị nhìn tôi, ánh mắt ướt át: “Vì nhớ cậu, có được không?”
Tôi đứng dậy dứt khoát: “Chị say rồi thì nghỉ ngơi đi, tôi về nhé”. Lời tôi vừa dứt, chị ấy liền lao đến ôm tôi. Tôi hốt hoảng gỡ tay chị rồi ra khỏi nhà như chạy, mang theo một mớ tâm tư hỗn độn. Về nhà, nhìn vợ ôm con nhỏ ngủ say, lòng tôi mới bình tâm trở lại.
Hôm sau, mới đầu giờ, chị gọi tôi vào phòng làm việc nhưng lại nói chuyện riêng. Chị nói, chồng chị bị tai biến, nằm một chỗ nhiều năm nay. Chị tuy vẫn thương chồng nhưng nhiều khi không tránh khỏi những cô đơn khao khát rất đàn bà.
Chị nói: “Chị cần tình, còn em cần tiền. Chúng ta có thể trao đổi với nhau một cách sòng phẳng. Em đừng coi đây là ngoại tình, mà coi như là một việc làm kiếm thêm thu nhập. Em chẳng mất gì mà ngược lại, còn có tiền lo cho vợ con.
Chồng người ta mất tiền cho gái, còn em thì vì gái mà có tiền mang về nhà không tốt sao? Chỉ cần vợ em không biết chuyện này thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Hãy suy nghĩ về đề nghị này nhé. Nếu em không đồng ý, chị sẽ tuyển người mới”.
Tất nhiên, lời đề nghị thẳng thắn của chị ấy khiến tôi suy nghĩ, nghĩ nhiều đến mức mất ăn mất ngủ. Một bên là tiền, một bên là trách nhiệm với vợ con. Thứ gì tôi cũng muốn chu toàn. Nhưng có phải trong cuộc đời này, mọi thứ đều phải đánh đổi mới có được?
Tôi chỉ cần bỏ ra chút sức đàn ông thỏa mãn nhu cầu riêng tư của sếp, con tôi có tiền chữa bệnh, vợ không phải lo lắng quá nhiều bạc tiền. Chỉ cần chuyện này không lộ ra, vợ tôi không tổn thương là được.
Nhưng như thế, tôi khác gì là “trai bao”, vì tiền mà bỏ đi lòng tự trọng, chà đạp lên tình nghĩa vợ chồng. Nếu một ngày chẳng may chuyện vỡ lở, vợ tôi biết cơm cô ấy ăn hàng ngày, tiền học, tiền thuốc để lo cho con là do tôi đem thân mình dành cho người đàn bà khác, cô ấy sẽ thế nào?
Tôi muốn nghỉ việc, nhưng thu nhập hiện tại quá tốt khiến tôi do dự. Tìm một công việc mới ổn định không dễ, trong khi ngày nào mở mắt ra cũng phải lo chuyện tiền nong. Với gia đình tôi, tiền rất quan trọng, nhưng có nên bất chấp mọi thứ mà đánh đổi hay không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.








