Sau 10 năm làm việc tại thành phố, Liu Bin (35 tuổi) quyết định rời bỏ công việc ở một công ty công nghệ tại Thượng Hải, Trung Quốc, vào năm 2022. Đến tháng 3 năm 2023, anh chính thức chuyển về vùng nông thôn Phúc Kiến để sống cuộc đời mà mình luôn mong ước.
Anh thuê một căn nhà gác xép hai tầng rộng 100 m² ở làng Qiantou, xã Xiling, huyện Pingnan thuộc thành phố Ningde. Ngôi nhà tựa lưng vào những dãy núi xanh mướt và nhìn ra con suối nhỏ róc rách. Giá thuê chỉ 1.000 NDT mỗi tháng. Tại đó, anh mở một tiệm sách mang tên “Nhà sách Minh Tâm” (Mingxin).
Trước khi về làng Qiantou, Liu Bin từng là lập trình viên phần mềm ở Hàng Châu và Thượng Hải. Năm 2021, khi làn sóng sa thải lan rộng trong ngành internet Trung Quốc, anh chuyển từ Hàng Châu đến Thượng Hải đúng vào thời điểm ngành công nghệ đang suy thoái. Nhưng nhiều tháng ảnh hưởng từ Covid-19 ở Thượng Hải khiến anh dần tuyệt vọng với nhịp sống đô thị, rồi đi đến quyết định từ bỏ cuộc sống thành thị đầy áp lực.
Liu Bin quê ở phía bắc Giang Tô. Anh chia sẻ với Lianhe Zaobao: “Tôi xuất thân từ nông thôn, lên thành phố là phải gánh thêm rất nhiều chi phí. Cuộc sống ở đô thị luôn khiến người ta bất an… Nếu sau này kết hôn, sinh con, tôi khó mà duy trì việc thuê nhà, chưa kể các loại chi phí thế chấp, chăm sóc sức khỏe, giáo dục đều rất cao.”
Không ít người trẻ Trung Quốc cũng mang tâm trạng tương tự: dù nỗ lực suốt đời vẫn khó có thể yên ổn ở một đô thị lớn.
Trong khi đó, làng Qiantou lại có cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp, tiết tấu sống chậm rãi và chi phí sinh hoạt thấp. Sau khi cân nhắc, Liu Bin quyết định ở lại nơi đây để xây dựng cuộc sống mà bản thân hằng mơ về. Trừ tiền thuê mặt bằng làm nhà sách, các chi phí hàng tháng của anh chỉ khoảng 1.000 NDT.
“Đây không phải nơi để nghỉ ngơi”
Áp lực thất nghiệp cùng môi trường cạnh tranh gay gắt khiến nhiều người trẻ Trung Quốc bắt đầu tìm kiếm lối sống khác. Khi xã hội ngày càng trở nên “cứng nhắc”, họ quay về các vùng nông thôn để tìm cảm giác bình yên, hoặc đơn giản là để “thở”.
Tuy vậy, Liu Bin khẳng định: “Mọi thứ sẽ khác xa những gì tôi nghĩ lúc đầu. Trên thực tế, đây không phải nơi để bạn an nhàn, nghỉ ngơi, từ bỏ mọi thứ đâu.” Dù về quê, anh vẫn phải làm việc: căn nhà sách ngốn của anh gần 100.000 NDT để vận hành.
Đây vẫn là một điểm đến khá ít người biết, nên công việc của anh không quá bận rộn. Cộng thêm mức chi tiêu thấp ở nông thôn cho phép anh tự do hơn: “Không muốn mở cửa hàng thì tôi đọc sách, vẽ tranh, làm thơ hoặc tham gia hoạt động cộng đồng. Ở nông thôn, việc kết nối với hàng xóm cũng dễ dàng hơn. Bạn sẽ có nhiều việc vặt để làm đấy.”

Không có dữ liệu chính thức về số lượng người trẻ quay về nông thôn trong những năm gần đây, nhưng trên những nền tảng như Douyin hay Xiaohongshu, xu hướng “sống ở quê” bùng nổ mạnh mẽ. Các creator chia sẻ cuộc sống thường ngày nơi thôn xóm đã thu hút sự đồng cảm lớn, thậm chí có video đạt hàng tỷ lượt xem.
Động cơ “về quê” của người trẻ rất đa dạng: có người muốn một cuộc sống yên bình; có người nhìn thấy cơ hội phát triển kinh tế mới.
Một ví dụ điển hình là Triệu Ngạn Quân, 33 tuổi, đến từ thị trấn Luokeng, thành phố Shaoguan, tỉnh Quảng Đông. Sau khi làm thương mại điện tử tại Quảng Châu, anh nhận ra tiềm năng lớn từ nông sản quê mình, đặc biệt là mật ong rừng chất lượng cao. Tuy nhiên, sản phẩm khó tiếp cận thị trường do phụ thuộc vào phương thức bán hàng truyền thống.

Năm 2015, Triệu quyết định về quê, tận dụng chuyên môn thương mại điện tử để giúp người dân mở rộng tiêu thụ. Nhờ vậy, nông sản Luokeng đã có có thể mở rộng thị trường đi nhiều địa phương trên toàn Trung Quốc, và bài toán đầu ra của hàng chục hộ nuôi ong được giải quyết. Từ đó, anh mở trại ong, xây nhà máy đóng gói và đưa mô hình lên tầm quy mô lớn.
Có người “chật vật” trong việc thích nghi
Meng Jie (tên đã thay đổi), 23 tuổi, vượt qua hàng chục thí sinh để có được một vị trí công chức tại một vùng nông thôn. Công việc của anh bao gồm: mùa thu thì lên núi tuần tra phòng cháy rừng, mùa đông đi từng nhà kiểm tra hệ thống sưởi để phòng ngộ độc khí CO.
Thu nhập của anh chỉ khoảng 3.500 NDT/tháng, thấp hơn mức trung bình dành cho sinh viên mới tốt nghiệp. Không chỉ khác xa chuyên ngành học, môi trường sống cũng khiến anh khó thích nghi: xung quanh ít nhà hàng và cơ sở giải trí, phải ở trong ký túc xá nên không nuôi được thú cưng…
Sau cùng, Meng Jie dọn ra thuê một căn nhà ở thị trấn với giá 1.500 NDT để ở cho thoải mái hơn. Mỗi cuối tuần, anh cũng phải lái xe hơn hai giờ về thành phố gặp bạn bè. Vì thế, anh không khỏi băn khoăn có nên gắn bó lâu dài hay không.
(*Theo: Zaokanbao)






