Tôi là một độc giả lâu năm của báo Dân trí và đặc biệt yêu thích mục Tình yêu - Giới tính. Ở tuổi này, mỗi lần đọc những câu chuyện của người khác, tôi lại thấy đâu đó bóng dáng của mình, với những niềm vui nhỏ bé, những khúc mắc không biết chia sẻ cùng ai và cả những nỗi cô đơn lặng lẽ không thể nói thành lời.
Hôm trước, khi đọc bài Chồng đêm nào cũng đòi hỏi, tôi ám ảnh mỗi khi tắt đèn phòng ngủ, tôi thấu hiểu cho người phụ nữ ấy nhưng bất giác, lại thấy thương cho chính bản thân mình.
Tôi lấy chồng năm 24 tuổi. Anh hơn tôi 11 tuổi, chín chắn, điềm đạm và rất yêu thương vợ. Tình yêu của chúng tôi ngày ấy cũng nhẹ nhàng, ngọt ngào như biết bao cặp vợ chồng trẻ khác.
Sau 18 năm chung sống, chúng tôi có hai đứa con đang học cấp 2 và cấp 3, bọn trẻ rất ngoan ngoãn, tự lập. Công việc của hai vợ chồng bao năm qua vẫn suôn sẻ, kinh tế gia đình không quá dư dả nhưng đủ để chúng tôi yên tâm nuôi con, chăm sóc bố mẹ hai bên.
Cuộc sống của gia đình tôi tưởng như rất trọn vẹn nhưng có những nỗi niềm chôn giấu, tôi không thể bày tỏ cùng ai.

Tôi vẫn luôn khao khát được yêu, được cưng chiều (Ảnh minh họa: Pexels).
Tôi bước sang tuổi 42 trong sự bình lặng của cuộc sống. Thế nhưng thật kỳ lạ, chính ở thời điểm này, tôi lại cảm thấy như mình được đánh thức sau quãng thời gian dài chỉ biết xoay quanh con cái, gia đình và công việc.
Bỗng nhiên, tôi thấy mình yêu đời hơn, khao khát được yêu và được sống cho bản thân nhiều hơn. Đó là lúc tôi nhận ra, mình đang "hồi xuân".
Tôi dễ rung động trước những bộ phim tình cảm, dễ thổn thức trước từng ánh mắt, từng câu thoại của nhân vật. Đôi khi, tôi thấy mình như cô nữ sinh đầy rung cảm năm nào, khao khát được ôm ấp, được thì thầm những lời yêu thương.
Tôi cũng mong có thể cùng chồng nằm xem một bộ phim, nắm tay nhau như thuở còn son trẻ. Tôi muốn được anh ôm vào lòng, âu yếm, chiều chuộng với ánh mắt đầy mãnh liệt như thuở mới nên đôi.
Nhưng chồng tôi, người đàn ông từng rất tinh tế, lại đang muốn đẩy tôi ra xa hơn. Anh năm nay hơn 50 tuổi. Không biết có phải vì công việc áp lực, vì sức khỏe giảm sút hay vì những lý do thầm kín của đàn ông tuổi trung niên mà anh hầu như không còn nhu cầu gì nữa.
Mỗi khi tôi cố gắng gần gũi, anh thường tránh né khéo léo: “Anh mệt”, “Mai anh có cuộc họp sớm”, “Em ngủ trước đi”…
Dần dần, chồng không còn chạm vào người tôi. Anh thương tôi theo kiểu trách nhiệm, chu toàn mọi thứ trong nhà, không để tôi vất vả nhưng tình yêu thì ngày càng nhạt dần.
Càng "hồi xuân", tôi càng buồn. Càng khao khát được yêu, tôi càng thấy mình cô độc. Đã có lúc, tôi tự hỏi có phải mình sai khi mong muốn điều đó ở độ tuổi này? Có phải tôi đang đòi hỏi quá nhiều ở một người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên? Hay do bản thân tôi không còn đủ sức hấp dẫn?
Tôi tô son nhiều hơn, chăm sóc da nhiều hơn, thử thay đổi kiểu tóc. Tôi muốn mình đẹp hơn trong mắt chồng nhưng điều khiến tôi đau lòng là anh hầu như không nhận ra những điều đó.
Có những đêm tôi nằm quay lưng vào tường, cảm giác như nước mắt chỉ biết chảy ngược vào trong. Tôi không dám trách anh, cũng chẳng biết than thở cùng ai. Một người phụ nữ vừa bước qua tuổi 40, bị chính chồng mình lãng quên trong chuyện chăn gối, tủi thân, chênh vênh đến nhường nào!
Tình cảm vợ chồng đâu chỉ là trách nhiệm, đâu chỉ là cơm áo gạo tiền. Chúng ta sống với nhau cả đời, đâu phải chỉ để cùng trả tiền điện nước hay cùng đưa con đi học. Tôi muốn được yêu như một người phụ nữ, chứ không phải bên anh như một người bạn cùng phòng.
Tôi vẫn nhớ rất rõ những lần anh chủ động ôm tôi, những lời anh từng nói khi chúng tôi còn son trẻ: “Anh sẽ chăm sóc em cả cuộc đời, dù khi em già hay em xấu”.
Nhưng giờ đây, tôi mới hiểu rằng, trên hành trình của hôn nhân, điều đáng sợ nhất không phải là cãi vã mà là khi một người còn khao khát, còn rung động, còn người kia thì hờ hững như không.
Tôi viết ra những dòng này không phải để trách móc chồng. Tôi chỉ muốn chia sẻ nỗi niềm của người phụ nữ như tôi, những người đang ở tuổi "hồi xuân", vẫn rất cần tình yêu, mong muốn được chia sẻ, quan tâm từ người bạn đời của mình.
Tôi mong một ngày nào đó, chồng tôi hiểu rằng, vợ của anh vẫn còn nhiều cảm xúc, vẫn còn muốn gắn bó, vẫn muốn gần gũi chuyện vợ chồng.
Mong anh - người bạn đời của tôi - đừng bỏ quên vợ trong những năm tháng đẹp nhất còn lại của cuộc đời phụ nữ.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.
Minh Nhi

















