Cách đây mười năm, tôi vừa tròn 22 tuổi, còn đang ở thời điểm rực rỡ của tuổi trẻ và đã nhận được công việc chính thức đầu tiên. Một hôm, tôi nhận được lời mời dự đám cưới của Lan, cô bạn thân thời cấp 3. Từ hồi học phổ thông, Lan luôn là người bạn nhiệt tình, vui tính, và cũng rất biết quan tâm người khác. Tôi chuẩn bị một phong bì nhỏ, lòng đầy háo hức, háo hức được gặp lại bạn cũ, được hòa mình vào niềm vui của Lan.
Ngày hôm đó, tôi đến nhà hàng nơi tiệc cưới được tổ chức. Bước vào sảnh, tôi choáng ngợp trước sự trang trí lộng lẫy và mâm cỗ hoành tráng mà Lan và gia đình chuẩn bị. Những đĩa tôm hùm, sườn nướng, cá hấp, nào bánh ngọt, nào trái cây, bày biện khắp bàn khiến tôi ngỡ ngàng. Một cảm giác vừa vui vừa loay hoay trộn lẫn trong lòng: Tôi đã chuẩn bị phong bì 300 nghìn đồng, một số tiền với tôi khi ấy là không nhỏ nhưng nhìn vào chi phí mà Lan chắc hẳn phải bỏ ra cho bữa tiệc này, tôi bỗng thấy bất an.
Trong khoảnh khắc vụng về, tôi nghĩ rằng nếu cứ ngồi ăn như vậy, số tiền trong phong bì sẽ chẳng đủ bù đắp chi phí mà Lan và gia đình đã bỏ ra. Tôi quyết định ra ngoài, rút thêm tiền và lén nhét vào phong bì, rồi quay trở lại bàn tiệc như thể chẳng có gì xảy ra. Hành động ấy có đôi chút vụng về và bị Lan bắt gặp, nhưng cô không có nói hay có biểu hiện gì đặc biệt.
Sau đám cưới, tôi chuyển vào TP. Hồ Chí Minh làm việc và sinh sống, bận rộn với công việc, với cuộc sống mới và dần mất liên lạc với Lan. Nhiều năm trôi qua, tôi chỉ nghe tin Lan qua bạn chung hoặc mạng xã hội, nhưng chúng tôi không còn trò chuyện trực tiếp nữa. Ký ức về ngày cưới của Lan vẫn thỉnh thoảng lóe lên trong tâm trí tôi, đặc biệt là hình ảnh bản thân vụng về nhét thêm tiền vào phong bì vừa muốn giúp bạn, vừa sợ mình làm chưa đúng.

(Ảnh minh họa)
Mười năm sau, chúng tôi có một buổi họp lớp kỷ niệm. Tôi hồi hộp bước vào phòng, nơi các bạn cũ đang cười đùa, kể lại những kỷ niệm thời học sinh. Giữa không khí thân quen ấy, Lan tiến đến bên tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên nhưng tràn đầy thiện cảm. Cô hỏi: “Mình vẫn chưa hiểu chuyện mười năm trước… sao lúc ăn cưới mình, bạn lại đi ra ngoài, xé phong bì?"
Tôi bật cười, hơi xấu hổ, nhưng thừa nhận chân thành: “Thật lòng mà nói, khi đó mình không nghĩ cỗ bạn làm hoành tráng như vậy. Nhìn những món ăn bày ra, mình lo rằng với 300 nghìn đồng trong phong bì, bạn sẽ bị lỗ. Mình chỉ muốn giúp bạn một chút, không có ý gì khác. Mình đã nhét thêm tiền chứ không phải rút bớt đâu".
Lan bật cười: “À… hóa ra vậy. Mình còn tưởng bạn có lý do gì ghê gớm, chứ lúc đó mình chỉ thấy bạn vụng về thôi. Mình không trách gì đâu, lại còn thấy bạn quan tâm nữa.”
Chúng tôi cùng cười. Câu chuyện tưởng chừng vụng về ngày xưa giờ lại trở thành chất xúc tác cho sự thấu hiểu, khiến tôi nhận ra rằng tình bạn không cần lúc nào cũng hoàn hảo, cũng không nhất thiết phải thể hiện bằng những hành động hoàn hảo. Đôi khi, sự chân thành, sự quan tâm, dù vụng về hay nhỏ nhặt, lại là những điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng người khác.
Rời buổi họp lớp hôm ấy, tôi vẫn giữ trong lòng nụ cười ấy, cùng một suy nghĩ nhẹ nhõm: mười năm qua, những khoảnh khắc vụng về đôi khi lại là những ký ức nhân văn, khiến tình bạn thêm bền chặt và khiến chúng ta biết trân trọng những tấm lòng chân thành dù cách thể hiện có thể không hoàn hảo.
(Tâm sự của độc giả)

















