Trong Doraemon, có một tập phim đặc biệt khiến người xem không khỏi xúc động. Bố của Nobita vì áp lực công việc mà uống rượu say khướt, nửa đêm về nhà còn lớn tiếng: "Ông chủ, cho tôi thêm một ly nữa…" . Bị bố làm ồn, Nobita giận dữ nên đã dùng cỗ máy thời gian gọi bà nội - người đã qua đời xuất hiện, với ý định nhờ bà dạy dỗ bố một trận.
Thế nhưng, khi gặp con trai mình, bà chỉ hỏi: "Mỗi ngày con vẫn làm việc chăm chỉ chứ?".
Bố Nobita hãnh diện đáp: "Dĩ nhiên rồi, con dù sao cũng là trụ cột trong nhà mà".
Bà lại hỏi: "Thật thế sao?".
Ông gật đầu: "Đúng vậy".
Ngay sau đó, bà dịu dàng nói: "Đừng ôm hết gánh nặng lên người như vậy".
Nghe xong, bố Nobita òa khóc nức nở như một đứa trẻ: "Mẹ ơi, tên trưởng phòng xấu tính đó cứ bắt nạt con…". Cảnh tượng ấy khiến Nobita sững người, cậu chợt hiểu người lớn thật đáng thương, vì họ không còn ai "lớn hơn" để có thể làm nũng, để được che chở. Dù uất ức hay mệt mỏi đến đâu, bố vẫn chỉ có thể tự mình gồng gánh.

Đây được xem là một trong những tập Doraemon cảm động nhất
Chính vì vậy mà với sự tồn tại của con cái, thế giới trong mắt cha mẹ giống như một tấm chăn rách, chỗ nào cũng lộ ra bông gòn. Lo lắng của họ chẳng khác nào chiếc kim, luôn cố gắng khâu kín từng vết nứt. Chỉ cần còn sống, nỗi lo ấy sẽ chẳng bao giờ dừng lại.
Con người ai cũng trưởng thành từ từ. Bạn là lần đầu làm con, cha mẹ bạn cũng là lần đầu làm cha làm mẹ. Tất cả đều cần học hỏi, thấu hiểu lẫn nhau.
Ngày trước, bạn không hiểu vì sao cha mẹ có thể bươn chải ngoài xã hội nhiều năm liền. Đến khi chính bạn phải xa nhà lập nghiệp, cha mẹ lại trở thành những "đứa trẻ lớn tuổi ở quê", bạn mới thấm thía.
Ngày trước, bạn không hiểu vì sao cha mẹ thích ngâm chân trước khi ngủ. Cho đến khi thử và nhận ra đó là cách giảm mệt mỏi, dễ ngủ hơn, bạn mới hiểu.
Ngày trước, bạn không hiểu vì sao cha mẹ hay hỏi "Ăn cơm chưa?". Đến khi có người bạn thương, mỗi lần gặp bạn cũng hỏi câu ấy, bạn mới hiểu.
Ngày trước, bạn không hiểu vì sao cha mẹ thích ăn nhạt. Đến khi chán ngấy đồ ăn dầu mỡ và nhận ra sức khỏe quan trọng, bạn mới hiểu.
Ngày trước, bạn không hiểu vì sao cha mẹ không thích bạn than vãn. Đến khi tự mình thấy cuộc đời quá khắc nghiệt, càng cần phải mạnh mẽ, bạn mới hiểu.

Bạn là lần đầu làm con, cha mẹ bạn cũng là lần đầu làm cha làm mẹ
Thế nên, đừng chê cha mẹ quá bình thường, đừng nghĩ gia đình mình kém cạnh, và cũng đừng oán trách vì sao mình không sinh ra trong nhà giàu có. Hãy nhớ mẹ bạn cũng từng là một bé gái, biết sợ bóng tối, sợ côn trùng, biết khóc nhè nhưng đã dịu dàng ôm ấp bạn, dịu dàng với năm tháng. Bố bạn cũng từng là một cậu bé, có tài năng, có ước mơ nhưng đã gác lại tất cả để che chở cho bạn và cả mái nhà.
Dù có lý lẽ trong tay, họ vẫn thường chọn nhường nhịn bạn. Dù bị bạn cáu gắt, họ vẫn lặng im. Dù lưng đau đến không thể đứng thẳng, họ vẫn cười nói trong điện thoại rằng "Bố mẹ khỏe lắm".
Họ chẳng bao giờ làm phiền bạn, vì sợ cản trở công việc. Trong mắt họ, bạn lúc nào cũng bận rộn: bận công việc, bận gia đình, bận các mối quan hệ... Thêm một cuộc gọi, thêm một tin nhắn cũng như đang chiếm mất thời gian của bạn.
Họ có thể nhìn không rõ mọi thứ trước mắt, nhưng lại dõi theo bạn từ xa rõ ràng hơn ai hết. Họ còn hiểu bạn hơn chính bạn, họ biết rõ thời tiết ở nơi bạn sống, biết trong tủ lạnh của bạn còn gì, biết quán ăn nào quanh nhà bạn nấu ngon. Và cả chuyện bạn dạo này tăng cân, giảm cân, vui vẻ hay buồn bã cũng chẳng qua nổi mắt cha mẹ.

Cha mẹ sẽ luôn dõi theo bạn, dù bạn ở nơi đâu
Trong lúc chỉ nhìn về phía bạn, họ lại không nhận ra mảng tối đang phủ lên chính mình: công nghệ khiến họ lạc lõng, tuổi già mang đến bệnh tật, hay những bữa cơm qua loa khi không có con ở nhà.
Trên đường đời, bạn từng hy vọng một mối quan hệ nào đó sẽ mãi mãi, nhưng rồi nhận ra chỉ có mẹ luôn là mẹ. Trong tình cảm, bạn từng nghe nhiều lời hứa hẹn "Anh sẽ nuôi em", nhưng cuối cùng hiểu rằng chỉ có câu "Bố sẽ lo cho con" mới là thật nhất.
Thế nên, những đứa trẻ ngốc nghếch trên đời này, xin hãy giữ lại một phần dịu dàng của mình để dành cho cha mẹ.