Tôi luôn tự hỏi tại sao mình luôn cảm thấy kiệt sức. Tôi có một công việc tốt, con cái ngoan ngoãn, nhưng sự kiên nhẫn của tôi đối với đứa con trai13 tuổi của mình thì luôn ở mức âm. Chỉ cần một lỗi nhỏ, một sự chậm trễ hay một câu hỏi ngây ngô của con cũng đủ khiến tôi bùng nổ. Sau mỗi cơn giận, tôi lại hối hận và tự dằn vặt: "Tại sao mình lại không thể kiểm soát được bản thân?".
Tôi đổ lỗi cho áp lực công việc, cho sự căng thẳng tài chính, nhưng không bao giờ dám nhìn thẳng vào sự thật: Tôi đang sống với một chiếc bình cảm xúc hoàn toàn trống rỗng. Tôi ưu tiên mọi thứ, từ công việc, nhà cửa đến mối quan hệ xã giao, trừ việc chăm sóc sức khỏe tinh thần của chính mình. Sự mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn của tôi không phải do con tôi gây ra, mà là do tôi đã bỏ bê bản thân quá lâu.
Khi xem Sex Education, tôi chợt thấy mình trong sự hỗn loạn của những người lớn. Tôi nhìn vào Jean Milburn, người luôn cố gắng trở nên cởi mở và hoàn hảo trong vai trò người mẹ, nhưng lại gặp khủng hoảng sâu sắc trong các mối quan hệ cá nhân và phải vật lộn với sự cô đơn. Sự bất ổn của bà đã vô tình tạo ra áp lực lên Otis.
Nhiều bậc cha mẹ không biết cách kiểm soát cảm xúc của bản thân
Tôi cũng nhìn vào Hiệu trưởng Groff, người cha độc đoán và cứng nhắc, luôn thiếu kiên nhẫn với Adam. Phim cho thấy, sự khắc nghiệt của ông không phải vì ông muốn con xấu đi, mà vì ông đang kiệt sức với chính cuộc đời thất bại và sự kìm nén cảm xúc của bản thân.
Tôi nhận ra, sự thiếu kiên nhẫn và nóng giận của cha mẹ là biểu hiện của việc chúng ta đang bị tổn thương, không phải là biểu hiện của việc con cái hư hỏng. Chúng ta mong đợi con cái mang lại niềm vui, sự thỏa mãn, hoặc thậm chí là sự xác nhận cho cuộc sống của mình, và khi chúng không làm được, chúng ta trút sự thất vọng lên chúng.
Bài học quan trọng nhất tôi học được là bạn không thể rót nước từ một chiếc bình rỗng. Để có thể kiên nhẫn, yêu thương và thấu hiểu con cái, tôi phải là người đầu tiên được yêu thương, được nghỉ ngơi và được chữa lành.
Tôi quyết định hành động. Tôi bắt đầu dành 15 phút mỗi sáng chỉ để tĩnh tâm, không kiểm tra email hay mạng xã hội. Tôi bắt đầu nói "không" với những lời mời khiến tôi cảm thấy quá tải. Và quan trọng nhất, tôi đã học cách nói với con trai mình rằng: "Mẹ đang mệt, mẹ cần 10 phút yên tĩnh, sau đó mẹ sẽ lắng nghe con".
Hành động này, dù nhỏ, đã dạy con trai tôi hai bài học quý giá: thứ nhất, cảm xúc của mẹ là thật, và thứ hai, con cũng cần tôn trọng ranh giới cảm xúc của người khác.
Sự thay đổi không chỉ đến từ việc tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, mà còn đến từ việc tôi thay đổi nhận thức. Tôi ngừng coi con cái là đối tượng để kiểm soát hay trút giận, mà coi chúng là những cá thể độc lập cần được đồng hành.
Khi chiếc bình của tôi được đổ đầy bằng sự bình yên và sự chấp nhận chính mình, tôi bắt đầu có đủ sự kiên nhẫn để lắng nghe con, đủ sự thấu hiểu để nhìn nhận những lỗi lầm của con một cách bao dung.
Tôi cảm thấy may mắn vì Sex Education đã buộc tôi phải nhìn vào bên trong. Câu trả lời cho sự mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn của tôi không nằm ở việc con cái cần thay đổi, mà ở việc tôi cần phải tự chăm sóc sức khỏe tinh thần của mình trước. Chỉ khi cha mẹ không còn kiệt quệ, chúng ta mới có thể trao đi tình yêu thương và sự kiên nhẫn một cách trọn vẹn nhất cho con cái.
















