Dạo gần đây, tôi nghe nhiều người bạn nói rằng: "Muốn đối phó với mấy đứa nhóc đang tuổi nổi loạn, hãy xem phim Sex Education". Tôi đã bật cười và nghĩ: "Một bộ phim có cái tên đầy nhạy cảm như vậy thì liên quan gì đến việc dạy con?". Nhưng rồi vì tò mò, tôi cũng thử xem.

Những nhân vật trong phim phim Sex Education (Ảnh: Netflix).
Không ngờ, bộ phim lại chạm đến những điều rất thật mà người lớn chúng ta đôi khi cố tình phớt lờ. Ngay từ những tập đầu tiên, tôi thấy mình bị cuốn vào hành trình cảm xúc của những đứa trẻ đang ở tuổi mới lớn. Chúng có vô số vấn đề: thành tích học tập, tình cảm,... Nhưng điều khiến tôi day dứt nhất là cách chúng phải tự xoay xở trong cô độc. Dù tổn thương hay hoang mang, rất ít người trong số chúng thực sự được lắng nghe.
Ở nhiều gia đình, đặc biệt là gia đình có con trai, cảm xúc thường bị coi là thứ yếu. Nhiều người dạy con cách mạnh mẽ nhưng không cho con quyền được yếu mềm; có người hướng con đến thành công nhưng lại quên nhắc: giá trị con người không nằm ở bảng điểm hay số huy chương đạt được.
Chính từ đó, tôi rút ra một bài học tưởng như đơn giản nhưng rất dễ bị bỏ quên khi dạy con trai: Muốn con hạnh phúc, trước hết hãy để con được là chính mình, được quyền yếu đuối, được khóc và được lắng nghe.
Những cậu thiếu niên đáng thương trong phim Sex Education
Ngay từ những phân đoạn đầu phim Sex Education, tôi đã sửng sốt khi thấy Adam Groff. Cậu lớn lên trong một gia đình có bố là hiệu trưởng. Ông luôn "nắn" cậu theo khuôn mẫu ông vạch ra. Adam ngỗ nghịch, gây chuyện, nhưng thật ra chỉ là một đứa trẻ không được thấu hiểu, luôn phải gồng lên trong một ngôi nhà thiếu vắng sự dịu dàng. Thay vì hỏi "con cảm thấy thế nào?", người lớn trong ngôi nhà ấy chỉ chăm chăm vào kỷ luật và thành tích. Có lúc, họ thậm chí còn nghi ngờ cả những thành tích mà con mình đạt được.

Nhân vật Adam Groff trong phim Sex Education (Ảnh: Netflix).
Tương tự là Jackson Marchetti, một cậu bé hoàn hảo trong mắt bạn bè. Cậu học giỏi, bơi giỏi, nổi tiếng. Nhưng ít ai biết Jackson không sống cho mình mà sống dưới áp lực kỳ vọng của mẹ. Bà muốn cậu là học sinh tiêu biểu, là vận động viên xuất sắc, là hình mẫu lý tưởng mà bà có thể tự hào khoe với cả thế giới. Đằng sau những tấm huy chương là một đứa trẻ ngột ngạt đến mức tự làm đau mình để thoát khỏi áp lực vô hình. Jackson không có quyền được mệt mỏi, được nói "Con không muốn nữa".
Hãy để con được là chính mình
Cả Jackson và Adam đều phải chịu áp lực thành tích. Nhưng điều đáng sợ là áp lực ấy không chỉ đến từ lời nói trực tiếp, mà còn từ ánh mắt, sự so sánh hay cả sự im lặng kéo dài.
Tôi nghĩ đến rất nhiều đứa trẻ ngoài đời thực. Chúng học ngày học đêm không vì đam mê mà vì sợ làm cha mẹ thất vọng. Cũng có những đứa trẻ cố mỉm cười khi lên nhận giải thưởng nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Nhìn thấy Adam và Jackson tôi chợt nhận ra, các con không phải là bảng thành tích. Và con trai, dù mạnh mẽ đến đâu cũng cần được chở che. Là cha mẹ, hãy để con có quyền được buồn, được từ chối, được thất bại mà vẫn cảm thấy mình được yêu thương. Bởi vì những đứa trẻ được lắng nghe hôm nay mới có thể trở thành người biết lắng nghe trong tương lai.