Tôi là người cực kỳ lo lắng. Từ khi Khánh Vy - con gái tôi bước vào cấp ba, tôi đã lắp đặt một hệ thống camera an ninh nhỏ trong nhà, tập trung ở các khu vực chung như cửa ra vào, phòng khách và hành lang. Tôi tự nhủ đó là biện pháp "an toàn", để tôi có thể biết con đã về nhà chưa, con có đưa bạn bè lạ về không hay con có lén lút ra ngoài vào ban đêm không.
Mỗi tối, tôi đều kiểm tra nhật ký camera. Tôi theo dõi từng hành động của con gái: con về nhà lúc mấy giờ, con mở cửa tủ lạnh mấy lần, con dành bao nhiêu thời gian ngồi một mình trong phòng khách. Tôi nghĩ, chừng nào tôi còn thấy con trong tầm kiểm soát, chừng đó con còn được an toàn.
Nhưng sự thật là, sự "an toàn" của tôi lại là gánh nặng tâm lý đối với Vy. Dù con không nói ra, tôi biết con cảm thấy bị xâm phạm và khó chịu. Con luôn giữ thái độ cảnh giác và hiếm khi thể hiện cảm xúc thật khi ở nhà. Mối quan hệ của chúng tôi bị đóng băng trong sự giám sát.
Khi tôi xem Sex Education , tôi bị ám ảnh bởi cảnh Jean Milburn bị con trai Otis phát hiện đọc trộm nhật ký. Khoảnh khắc Otis hét lên vì sự phản bội và xâm phạm quyền riêng tư đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi nhận ra, hành động theo dõi qua camera của tôi, dù không phải là đọc nhật ký, nhưng mang lại tổn thương y hệt.
Jean Milburn trong phim cũng mắc sai lầm khi xâm phạm quyền riêng tư của con
Tôi đã nghĩ mình làm vì tình yêu, nhưng thực chất đó là sự thiếu tin tưởng và nhu cầu kiểm soát của chính tôi. Tôi đã nhầm lẫn tai hại giữa hai khái niệm:
- An toàn: Là dạy con kỹ năng tự vệ, là trang bị kiến thức để con tự quyết định và chịu trách nhiệm.
- Giám sát: Là tước bỏ quyền tự chủ của con, là gửi đi thông điệp: "Mẹ không tin con đủ khả năng để tự chăm sóc bản thân".
Tôi đã dùng sự lo lắng của mình để bào chữa cho hành vi độc hại, biến ngôi nhà thành một nhà tù công nghệ cao và hủy hoại lòng tự trọng của con gái.
Tôi quyết định phải hành động dũng cảm, làm điều ngược lại với bản năng lo sợ của mình.
Chiều hôm đó, tôi lấy thang, tắt nguồn điện và tháo hết tất cả các camera giám sát trong nhà. Tôi không nói gì với Vy mà đợi con gái về nhà. Khi Vy thấy tôi đang dọn dẹp các thiết bị đã tháo rời, con bé nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên tột độ.
Tôi ngồi xuống bên con và nói: "Vy, mẹ xin lỗi. Bao lâu nay, mẹ đã nhầm lẫn giữa an toàn và giám sát. Mẹ đã làm tổn thương con bằng sự nghi ngờ của mình. Mẹ đã tháo hết chúng. Mẹ muốn con biết, sự an toàn của con đến từ sự tin tưởng của mẹ vào con, chứ không phải từ những thiết bị này".
Vy đã bật khóc. Con bé ôm tôi thật chặt và tôi cảm nhận được sự giải tỏa khủng khiếp từ con. Con bé nói: "Con chỉ muốn mẹ tin con thôi".
Hành động tháo bỏ camera là một sự giải phóng cho cả tôi và con gái. Tôi buộc phải đối diện với nỗi lo âu của mình và học cách buông tay. Vy, lần đầu tiên sau nhiều năm, có thể thoải mái thể hiện bản thân trong chính ngôi nhà của mình. Con bé bắt đầu chủ động chia sẻ hơn, bởi vì con biết mẹ đang lắng nghe, chứ không phải đang rình mò.
Hóa ra, để con cái trở thành người trưởng thành có trách nhiệm, chúng cần được trao quyền tự chủ và tin tưởng. An toàn không phải là kiểm soát mọi đường đi nước bước của con. An toàn thực sự là sự kết nối cảm xúc mạnh mẽ, nơi con cái tin rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng vẫn có thể quay về và nói sự thật với cha mẹ.









