 
  Tôi, giống như bao bà mẹ hiện đại khác, có thói quen nghiện mạng xã hội. Facebook, Zalo của tôi là một bảo tàng của sự hoàn hảo ảnh, nào là ảnh con gái tôi giành giải thưởng này kia, ảnh gia đình đi du lịch, ảnh bữa cơm chuẩn mực. Mỗi bức ảnh là một lời khẳng định thầm lặng: "Tôi là một người mẹ thành công".
Áp lực từ những lời khen, những nút "thích" khiến tôi vô tình trở thành một "đạo diễn" cuộc sống của con. Nếu con có lỡ làm rơi bát cơm, hay có một ngày buồn bã, cau có, những khoảnh khắc đó sẽ không bao giờ được ghi lại. Ngược lại, tôi thường yêu cầu con phải "cười tươi vào, để mẹ chụp đăng lên!" ngay cả khi con bé đang không vui.
Tôi cứ nghĩ đó là cách lưu giữ kỷ niệm, cho đến khi tôi nhận ra, sự ám ảnh về hình ảnh hoàn hảo của tôi đã vô tình tạo ra một gánh nặng tâm lý khủng khiếp cho con gái mình.
Khi xem Sex Education , có một chi tiết khiến tôi lạnh sống lưng, đó là những áp lực của Ruby Matthews - cô gái xinh đẹp, nổi tiếng nhất trường. Dù bề ngoài kiêu kỳ, Ruby lại rất sợ hãi bị phán xét và bị tổn thương khi hình ảnh riêng tư bị phát tán.
 
  Ruby Matthew
Rồi tôi nhìn sang Maeve Wiley, cô gái thông minh, mạnh mẽ nhưng luôn bị gán mác là "bad girl" chỉ vì xuất thân và vẻ ngoài nổi loạn. Maeve phải đấu tranh liên tục để chứng minh giá trị thực sự của mình, vượt qua những lời đồn đại và phán xét ác ý của cả trường.
Tôi chợt nhận ra mình đang đẩy con vào bi kịch kép. Một mặt, tôi ép con phải trở nên hoàn hảo như Ruby, luôn giữ nụ cười và thành tích để tôi khoe khoang. Mặt khác, tôi đang dạy con về nỗi sợ hãi bị đánh giá, vì mỗi lần đăng ảnh là một lần tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng từ cộng đồng mạng.
Linh bắt đầu thể hiện sự khó chịu với camera và sự chia sẻ quá mức của tôi. Con bé từng hỏi: "Mẹ có thể đừng đăng ảnh con nữa không? Con không thích bị bạn bè bình luận về chuyện riêng". Nhưng tôi đã gạt đi: "Ôi dào, có gì đâu mà sợ, mẹ khoe con giỏi thôi mà!".
Tôi nhận ra, nỗi sợ hãi bị "phán xét" của tôi đã âm thầm đầu độc con gái. Con bé luôn cảm thấy không đủ tốt nếu không đạt được tiêu chuẩn mà mẹ đã quảng bá. Con bé sống dưới áp lực phải duy trì hình ảnh "cô gái hoàn hảo" trên mạng xã hội, dù trong lòng đang hỗn loạn.
Quan trọng hơn, tôi đã vô tình dạy con rằng giá trị của một người phụ nữ được đo bằng ánh mắt và lời khen của người ngoài, chứ không phải từ sự tự tin bên trong. Điều này nguy hiểm gấp trăm lần một điểm 9 hay một chiếc váy đẹp.
Nếu cứ tiếp tục, Linh sẽ trở thành một người lớn luôn cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, luôn sống trong sự sợ hãi bị lỗi lầm và bị chỉ trích.
Ngay lập tức, tôi quyết định hành động. Tôi dành cả buổi tối để lục tung trang cá nhân và xóa hết những bức ảnh không cần thiết của Linh, những bức ảnh mang tính chất khoe khoang hay phô trương thành tích. Tôi biết, một số người sẽ thắc mắc tại sao tôi "biến mất" khỏi thế giới ảo, nhưng tôi không còn quan tâm nữa.
Hành động này không chỉ là để bảo vệ sự riêng tư của con, mà còn là để tôi giải phóng bản thân khỏi áp lực phải trở thành "người mẹ hoàn hảo" trên mạng xã hội.
Sau đó, tôi ngồi xuống và nói chuyện với Linh. Tôi xin lỗi con vì đã xâm phạm ranh giới và biến cuộc sống của con thành công cụ để tôi tìm kiếm sự công nhận. Tôi học cách tôn trọng quyết định của con về những gì con muốn chia sẻ, và dạy con rằng: "Con không cần chứng minh bất cứ điều gì với ai, con đã đủ tuyệt vời rồi".





 
            
          


 
            
          

 
            
          





 
            
          
 
            
          






 
 
 
              
             
 
 
 
 
 
 
