Tôi đã từng là một người mẹ luôn tự hào về sự mạnh mẽ và thực tế của mình. Mỗi khi con trai tôi buồn bã vì bị bạn bè tẩy chay hoặc thất vọng vì một dự án ở trường không thành công, tôi thường gạt đi bằng những câu nói mà tôi cho là động lực: "Có chuyện đó mà cũng buồn, sau này ra đời còn nhiều chuyện khổ hơn nhiều" hay "Mấy chuyện trẻ con này có gì đâu mà phải suy nghĩ".
Tôi u mê tin rằng việc hạ thấp tầm quan trọng của những nỗi đau đó sẽ giúp con tôi trở nên cứng cỏi hơn. Tôi dùng trải nghiệm của một người lớn đã đi qua sương gió để áp đặt lên một tâm hồn còn non nớt, cho rằng những vấn đề của tuổi teen chỉ là sự kịch tính hóa của tuổi dậy thì. Tôi đã không biết rằng, trong khi tôi đang đợi con "trưởng thành", thì tôi lại đang đẩy con vào sự cô độc cùng cực ngay trong chính căn nhà của mình.
Khi xem Sex Education, tôi bị ám ảnh bởi cách nhân vật Otis nhìn nhận về cảm xúc của bạn bè. Có một thông điệp ẩn sau những lời tư vấn của cậu ấy: "It's just a feeling, it will pass" (Tạm dịch: Đó chỉ là những cảm xúc vu vơ và nó sẽ qua thôi). Câu nói này ban đầu nghe có vẻ đơn giản, nhưng khi ngẫm kỹ, tôi bàng hoàng nhận ra một sự thật rằng, để một cảm xúc có thể đi qua, trước hết nó phải được thừa nhận.
Nhân vật Otis (Ảnh: Netflix)
Tôi giật mình nhớ lại ánh mắt thất vọng của con trai mỗi khi tôi bảo nỗi đau của con là "chuyện trẻ con". Tôi nhận ra mình đã sai kinh khủng. Với tôi, đó là chuyện nhỏ, nhưng với một đứa trẻ 15 tuổi, đó là cả thế giới. Khi tôi coi thường nỗi đau của con, tôi không chỉ phủ nhận cảm xúc đó mà còn phủ nhận chính sự tồn tại của con. Tôi đã vô tình dạy con rằng cảm xúc của mình không quan trọng, và con không nên tin vào những gì mình cảm thấy. Điều này không làm con mạnh mẽ hơn, nó chỉ làm con chai sạn và mất đi khả năng kết nối với chính mình.
Bộ phim đã cho tôi thấy một thực tế tàn nhẫn qua hình ảnh của những đứa trẻ phải tự loay hoay với tổn thương vì không có sự thấu hiểu từ cha mẹ. Tôi nhìn thấy hình bóng của con trai mình trong sự lầm lì và xa cách đó. Vì bị tôi coi thường những nỗi đau "nhỏ nhặt", con đã chọn cách không bao giờ kể cho tôi nghe bất cứ chuyện gì nữa. Con đã học được cách tự xây lên một bức tường bao quanh mình để bảo vệ bản thân khỏi sự phán xét của mẹ.
Tôi đau đớn hiểu ra rằng mình đã suýt nữa đẩy cuộc đời con vào ngõ cụt của sự trầm cảm và mất phương hướng. Sự u mê của tôi trong việc đề cao sự "cứng rắn" đã vô tình tước đi của con quyền được yếu đuối, quyền được buồn và quyền được nhận sự an ủi. Một đứa trẻ không thể lớn lên khỏe mạnh nếu mỗi khi đau lòng, nó lại bị chính cha mẹ mình dội cho một gáo nước lạnh bằng sự coi thường.
Cảm ơn câu thoại đó, tôi đã tỉnh ngộ và quyết định thay đổi hoàn toàn cách tiếp cận với con. Tôi học cách im lặng và lắng nghe thay vì đưa ra lời khuyên ngay lập tức. Tôi học cách nói: "Mẹ hiểu con đang rất buồn và chuyện này thực sự khó khăn với con".
Hóa ra không có nỗi đau nào là trẻ con nếu nó đang làm tổn thương một con người. Nhiệm vụ của cha mẹ không phải là đánh giá độ lớn nhỏ của nỗi đau mà là đồng hành cùng con để những cảm xúc đó có thể đi qua một cách nhẹ nhàng nhất. Tôi biết ơn vì đã kịp thời nhận ra mình cần phải trở thành một điểm tựa tinh thần, thay vì là một vị thẩm phán lạnh lùng của con.




















