Bố tôi luôn là hình mẫu của sự nghiêm khắc, kỷ luật và kiệm lời. Mối quan hệ giữa hai bố con tôi, dù không căng thẳng, nhưng luôn có một khoảng cách lạnh lẽo và trang trọng. Suốt 15 năm qua, chúng tôi chỉ giao tiếp qua những vấn đề công việc, tài chính hoặc sức khỏe. Mọi vấn đề cảm xúc đều bị né tránh.
Tôi đã chuyển ra ngoài sống được vài năm. Cuộc sống của tôi diễn ra bình thường cho đến chiều hôm qua. Bố gọi điện, giọng ông căng thẳng đến lạ lùng, gần như run rẩy. Ông chỉ nói một câu: "Con về nhà ngay bây giờ. Bố cần nói với con một chuyện. Quan trọng lắm".
Tôi lập tức về nhà, lòng đầy dự cảm bất an, nghĩ rằng chắc chắn là có chuyện lớn liên quan đến sức khỏe hoặc tài chính. Tôi không thể ngờ rằng, điều ông muốn nói lại liên quan đến một bí mật mà ông đã giấu tôi suốt 15 năm.
Tôi bước vào nhà, thấy bố đang ngồi một mình trong phòng khách, trên bàn là chiếc điều khiển tivi đang mở kênh phát bộ phim Sex Education. Bầu không khí nặng trịch. Bố không nói về công việc hay bệnh tật. Ông nhìn thẳng vào tôi và bắt đầu.
Bố kể, ông đã xem bộ phim này và bị ám ảnh bởi những người lớn phải đấu tranh với sự cứng nhắc và sự thật bị kìm nén. Ông nhận ra, sự nghiêm khắc và khô khan của ông không phải là tính cách, mà là một sự phòng thủ để che đậy một sai lầm lớn.
Ông nói, bộ phim đã buộc ông phải đối diện với sự thiếu trung thực của mình. Ông nhận ra, nếu cứ tiếp tục kìm nén bí mật đó, ông sẽ truyền lại cho tôi một di sản của sự dối trá và sự bất an.
Bộ phim khiến bố tôi giật mình vì nhận ra nhiều điều
Bố hít một hơi thật sâu và thú nhận. 15 năm trước, khi tôi 12 tuổi, tôi đã bị một nhóm bạn ở trường bắt nạt và cô lập nghiêm trọng. Tôi đã cố gắng nói với bố về việc bị bạn bè xa lánh, nhưng bố đã gạt đi, nói rằng tôi "yếu đuối và nên tự giải quyết".
Tuy nhiên, bí mật là: Bố tôi đã biết. Thầy giáo chủ nhiệm đã gọi điện cho ông, kể chi tiết về tình trạng của tôi. Nhưng thay vì hành động, bố tôi đã giấu kín cuộc gọi đó. Bố không muốn đối diện với sự thật rằng con trai mình không hoàn hảo, không muốn bị mất mặt. Ông chọn cách giả vờ không biết và dùng sự nghiêm khắc để buộc tôi phải tự giải quyết.
Bố ôm mặt khóc nức nở, nói rằng: "Bố xin lỗi. Bố đã giấu con. Bố đã nghĩ sự im lặng sẽ làm con mạnh mẽ hơn, nhưng thực ra, bố đã dạy con rằng tình yêu thương là có điều kiện, và con không thể tin tưởng bố khi con yếu đuối nhất".
Tôi hoàn toàn sững sờ. Mọi mảnh ghép trong tâm lý và sự xa cách của tôi với bố suốt 15 năm qua bỗng lắp vào đúng vị trí. Tôi hiểu tại sao tôi luôn sợ hãi thể hiện sự yếu đuối, tại sao tôi luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và độc lập quá mức.
Nhưng điều khiến tôi xúc động không phải là sự thật về quá khứ, mà là lòng dũng cảm của bố tôi ở hiện tại. Sau 15 năm kìm nén, cuối cùng ông cũng đã phá vỡ bức tường đó.
Sau bao nhiêu năm, bố tôi nhận ra rằng, sự trung thực, dù đau đớn, là nguyên tắc vàng để hàn gắn. Hành động tức tốc gọi tôi về nhà của bố không phải là để kể một câu chuyện cũ, mà là để tái thiết lập lại nền tảng lòng tin giữa hai cha con chúng tôi.
Tôi đã ôm bố. Trong cái ôm đó, sự lạnh lẽo suốt 15 năm đã tan biến. Tôi biết ơn bộ phim, và biết ơn bố vì đã không để bí mật đó hủy hoại nốt những năm tháng còn lại của chúng tôi. Lời xin lỗi của bố đã giải phóng cả hai, và đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi có thể nhận được.











