Sức khỏe - Đời sống

50 tuổi tôi vẫn ở trọ, con trai nói không dám lấy vợ vì không có nhà: Đã qua thời bố mẹ phải gánh giấc mơ an cư cho con

Tôi năm nay tròn 50 tuổi, vợ 45. Hai vợ chồng quanh năm suốt tháng chỉ biết cắm đầu đi làm, hết ngày lại về căn phòng trọ 25m² cũ kỹ ở một con ngõ nhỏ Hà Nội. Bảo là nhà thì cũng không hẳn, chỉ là bốn bức tường ẩm thấp thuê theo tháng. Vậy mà đã hơn hai chục năm, tôi vẫn chưa có nổi một mảnh đất để cắm dùi.

Tôi làm nghề lái xe tải chở đồ thuê, vợ thì làm ở bếp ăn của một doanh nghiệp. Công việc đều đặn, nhưng thu nhập cũng chỉ đủ chắp vá qua ngày. Cũng may mà chỗ vợ làm thỉnh thoảng có đồ ăn thừa, cô ấy mang về cho cả nhà. Nhiều hôm, bữa tối của cả gia đình tôi gói gọn trong ít canh, chút thịt nạc còn sót lại. Nghe thì tủi thân, nhưng đã thành quen, coi đó như chuyện bình thường.

50 tuổi tôi vẫn ở trọ, con trai nói không dám lấy vợ vì không có nhà: Đã qua thời bố mẹ phải gánh giấc mơ an cư cho con- Ảnh 1.

50 tuổi tôi vẫn ở trọ vì tiền lương không thể mua nổi nhà ở Hà Nội

Chúng tôi có hai con. Con gái lớn đã đi lấy chồng, may mắn là bên thông gia cũng đỡ đần được đôi chút, nên không quá lo cho nó. Con trai tôi sinh năm 2000, hiện làm shipper. Công việc vất vả, nắng mưa đều rong ruổi khắp thành phố, nhưng thu nhập cũng gọi là khá so với tuổi. Tháng nào cháu cũng đưa về cho mẹ 10 triệu, chỉ giữ lại 5 triệu để chi tiêu cá nhân.

Thằng bé ngoan, ít than thở, càng không bao giờ đòi hỏi. Vậy mà hôm trước, vô tình tôi nghe lỏm được cuộc trò chuyện của con với một người bạn. Nó bảo: “Tao chẳng dám yêu ai. Lấy vợ mà vẫn ở trọ thì tội người ta. Nhà chả có, đất quê cũng chẳng, biết đưa vợ con về đâu?”

Nghe xong, tim tôi thắt lại. Làm cha, chẳng ai không muốn lo cho con chỗ ở đàng hoàng. Nhưng thực tế phũ phàng: giá nhà ở Hà Nội giờ cao ngất. Một căn chung cư bình thường cũng tiền tỷ. Cả đời đi làm thuê, hai vợ chồng tôi gộp lại chưa chắc đã trả nổi một phần ba. Mà có liều vay mượn, thì lãi suất, áp lực trả nợ sẽ đè nặng, cả nhà không biết xoay sở ra sao.

Nhiều người bảo sao không về quê. Nhưng về quê chúng tôi nào có đất? Ông bà ngày trước cũng chỉ đủ nuôi con ăn học. Làng giờ ít ruộng, công việc cũng chẳng có. Về đó rồi lấy gì mà sống? Thành ra, dẫu chật vật, gia đình tôi vẫn cố bám lại thành phố, hy vọng con cái tìm được cơ hội.

Có lúc tôi tự hỏi: “Hay mình phải cố đến cùng, vay mượn để mua cho con một căn hộ nhỏ, ít nhất để nó yên tâm cưới vợ?” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy đã qua cái thời bố mẹ phải lo nhà cho con. Ngày tôi lấy vợ, cũng hai bàn tay trắng, nhà cửa chẳng có. Vợ chồng dắt díu nhau ra Hà Nội làm thuê, ở trọ, rồi tự chắt chiu mà sống. Đến giờ, tôi vẫn chưa có nhà, nhưng cũng chẳng thể trách bố mẹ.

Tôi tin, thời buổi này, con cái cũng nên tự lập, tự phấn đấu. Nhà là thứ phải tự mình gây dựng. Cha mẹ cho con được tình thương, sự giáo dục, một nền tảng đạo đức – chừng đó đã là cả cuộc đời. Còn vật chất, chúng tôi chỉ có thể hỗ trợ trong khả năng. Không lẽ đã ngoài 50, tôi vẫn phải gánh thêm khoản nợ khổng lồ chỉ để con trai cưới vợ?

Tôi thương con, nhưng cũng muốn con hiểu: hạnh phúc gia đình không nhất thiết phải bắt đầu bằng một căn nhà. Bao cặp vợ chồng trẻ vẫn thuê trọ, vẫn sống vui vẻ, rồi dần dần tích góp. Nhà có thể đến muộn, nhưng tình yêu và sự đồng lòng mới là thứ quan trọng để đi cùng nhau.

50 tuổi tôi vẫn ở trọ, con trai nói không dám lấy vợ vì không có nhà: Đã qua thời bố mẹ phải gánh giấc mơ an cư cho con- Ảnh 2.

Nghĩ đến con trai không dám lấy vợ vì không có nhà, tôi chỉ mong con biết phấn đấu để tự lo cho chính bản thân mình

Có lẽ con trai tôi đang chịu áp lực của xã hội: “Không nhà, không vợ”. Giá nhà ở thành phố ngày một cao, đồng lương công nhân, shipper bao năm cũng khó đuổi kịp. Nhưng tôi tin, nếu kiên trì, chịu khó, con rồi sẽ tìm được cách. Căn nhà không nhất thiết phải ở Hà Nội. Biết đâu, vài năm nữa, khi công việc ổn định, nó sẽ chọn một vùng ven, mua mảnh đất nhỏ, bắt đầu lại từ đầu.

Tôi chỉ mong con hiểu rằng, cha mẹ luôn đứng phía sau, động viên, dù không thể cho con “mái nhà” như người khác. Thời của chúng tôi đã khác. Bây giờ, ai cũng phải tự lo, tự gầy dựng. Căn nhà – biểu tượng của sự ổn định – phải là thành quả của chính con.

Đêm nằm trong căn phòng trọ quen thuộc, nghe tiếng xe cộ ngoài đường, tôi nghĩ: có thể một ngày nào đó, thằng bé sẽ dắt người thương về ra mắt. Họ có thể bắt đầu từ chính nơi chật hẹp này. Quan trọng là hai đứa yêu thương và cùng nhau nỗ lực. Còn tôi, ở tuổi 50, điều duy nhất tôi có thể làm là tiếp tục làm việc, tiếp tục làm chỗ dựa tinh thần, để con trai hiểu: cha mẹ không thể cho nhà, nhưng luôn cho con niềm tin rằng, tự lập chính là con đường vững chắc nhất.

Và như thế, tôi thôi dằn vặt. Bởi “đã qua thời bố mẹ phải lo nhà cho con”. Việc của tôi bây giờ là sống tử tế, làm việc chăm chỉ và dạy con biết phấn đấu. Phần còn lại, cuộc đời và chính nó sẽ tự tìm cách sắp xếp.

**Bài viết theo ý kiến độc giả

Các tin khác

Hé lộ quá trình biến Lạc Hồng 900 LX thành SUV điện chống đạn đẳng cấp thế giới

Trên thế giới, chỉ chưa tới 10 quốc gia đủ khả năng sản xuất xe dành cho nguyên thủ và yếu nhân. Giờ đây, Việt Nam đã bước vào số ít quốc gia có năng lực ấy khi VinFast trình làng Lạc Hồng 900 LX - dòng xe giới hạn, có phiên bản chống đạn đạt chuẩn VPAM VR7, sánh ngang các mẫu xe dành cho yếu nhân của Mercedes, BMW hay Cadillac.

Ca khúc thường xuyên bị hát sai lời

Nhạc sĩ Nguyễn Vũ ra đi sau cơn nhồi máu cơ tim, hưởng thọ 81 tuổi. Ông sáng tác nhiều ca khúc nổi tiếng, trong đó Bài Thánh Ca Buồn được coi là kinh điển nhưng lại thường xuyên bị ca sĩ hát sai lời.

Những điều đặc biệt trong lễ đón tân sinh viên

Trong ngày hội chào đón tân sinh viên năm 2025 của Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn (ĐH Quốc gia TP.HCM), có sự xuất hiện của Á hậu Đỗ Cẩm Ly trong vai trò khách mời đặc biệt. Bên cạnh đó còn nhiều điều bất ngờ khác.