Phải đến khi bước sang tuổi sáu mươi, tôi mới thấm thía một sự thật rằng nếu có kiếp sau, chắc chắn sẽ có hai điều tôi không bao giờ lặp lại. Ở tuổi này, thời gian trôi nhanh như ánh chớp. Hôm qua tôi còn tất bật với công việc thường ngày, hôm nay tôi chỉ muốn ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa rơi, nhẩn nha đọc vài trang sách – như thể cuộc đời đã dịu lại theo từng giọt mưa rơi ngoài hiên.
Càng đi xa, càng hiểu rõ lòng mình. Những con người bạn gặp, những ngã rẽ bạn từng do dự bước qua, tất cả đều là món quà của sự trưởng thành. Khi còn trẻ, chúng ta tin tương lai dài rộng, nên muốn nỗ lực hết mình, muốn chạm vào mọi thứ, muốn ôm đồm cả thế giới. Nhưng đến khi mái tóc đã lấm tấm bạc, ta mới hiểu rằng điều đáng quý nhất trong đời thường không phải thứ rực rỡ, mà là những điều bình dị và nhẹ nhàng. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không làm lại hai điều này – không phải vì tiếc nuối, mà vì tôi hiểu rằng những điều tốt đẹp trong đời thường bị ta bỏ lỡ ngay từ những lựa chọn nhỏ nhất.

1. Điều đầu tiên: đừng hy sinh sức khỏe vì tiền bạc
Khi còn trẻ, bạn tin cơ thể mình mạnh mẽ như thép, thức khuya dậy sớm cũng chẳng sao, làm thêm giờ là chuyện bình thường. Bạn tin rằng “kiếm tiền” là chân lý tối thượng, là thước đo duy nhất của thành công. Bạn muốn thăng chức, muốn tăng lương, muốn mua nhà mua xe, nên dồn toàn bộ sức lực vào công việc mà quên mất chính mình.
Nhưng rồi, khi nhìn lại, ta mới nhận ra rằng tiền bạc quan trọng, nhưng sức khỏe mới là nền tảng của mọi thứ. Những tổn thương do làm việc quá sức – thứ bạn nghĩ chỉ cần vài ngày nghỉ là hồi phục – thật ra có thể đánh đổi cả cuộc đời bình yên sau này. Khi còn trẻ, bạn không thể hiểu nỗi khổ của người già, cũng không thể tưởng tượng bệnh tật đến nhanh như thế nào.
Ở tuổi sáu mươi, tôi mới thực sự nhận ra rằng sức khỏe quý giá hơn bất kỳ tài sản nào. Tôi có những đồng nghiệp từng cày cuốc không biết mệt, ăn uống thất thường, rồi đến lúc bước sang tuổi trung niên, sức khỏe xuống dốc không phanh. Họ mang tiền tích cóp cả đời để trả cho bệnh viện, cho thuốc men. Của cải có thể kiếm lại, công việc có thể chờ đợi, nhưng một cơ thể suy kiệt thì rất khó trở lại như xưa.
Tôi muốn gửi đôi lời đến những ai đang miệt mài làm việc: Đừng đánh đổi sức khỏe. Tiền có thể kiếm được cả đời, nhưng sức khỏe chỉ có một lần. Hãy thương mình từ những điều nhỏ nhất – như một bữa sáng tử tế.

2. Điều thứ hai: đừng thỏa hiệp bản thân chỉ để làm hài lòng người khác
Thuở nhỏ, tôi sợ làm bố mẹ buồn nên luôn làm theo ý họ. Khi đi làm, tôi sợ đồng nghiệp không thích nên luôn cố gắng làm vừa lòng. Tôi từng tin rằng cảm xúc của người khác quan trọng hơn cảm xúc của chính mình. Và khi sống như vậy quá lâu, tôi đánh mất bản thân lúc nào không hay.
Trong cuộc đời này, ai cũng cần học cách nghĩ cho mình. Những nụ cười gượng gạo, những lời nói lấy lòng, sự nhún nhường vô điều kiện – tất cả đều khiến tâm hồn mệt mỏi dần. Ai cũng muốn được yêu quý, nhưng nếu bạn không còn là chính mình, thì tình cảm ấy chẳng còn ý nghĩa. Sau tuổi sáu mươi, tôi mới tìm thấy hạnh phúc trong sự tự do thể hiện bản thân: không còn gượng cười, không còn lo ngại ánh nhìn của người khác, không cần cố hòa nhập vào những nơi mình không thuộc về.
Tình bạn đẹp nhất là khi bạn được là chính mình. Gia đình ấm áp nhất là khi bạn không cần gồng mình để làm vừa lòng ai. Viết đến đây, tôi muốn nói với những người đang ở lưng chừng cuộc đời rằng: trưởng thành không phải là chai sạn, mà là học cách đối xử tử tế với chính mình.
Cuộc đời chỉ vỏn vẹn vài chục năm. Sức khỏe và hạnh phúc đều quan trọng như nhau. Dù ở tuổi nào, đừng ép mình quá mức. Thỉnh thoảng hãy lười biếng một chút, nuông chiều bản thân một chút, và sống vì chính mình dù chỉ một lần.
Thế giới không cần bạn hoàn hảo; nó chỉ cần bạn bình an và hạnh phúc. Cuộc sống không có cơ hội thứ hai, không có những “giá như”, nhưng mỗi ngày đều có thể là một khởi đầu mới. Hãy sống trọn vẹn và yêu thương bản thân – đó luôn là câu trả lời đúng nhất cho mọi chông chênh của đời người.












