Trong những ngày nhiều địa phương Nam Trung Bộ bị cô lập bởi lũ lụt, một trong những hình ảnh khiến tôi ám ảnh nhất là cảnh người phụ nữ trung niên ở Đắk Lắk nghẹn ngào bật khóc khi đứng ăn bánh chưng. Có thể chị khóc vì mừng và tủi vì có được bữa ăn no đầu tiên sau mấy ngày mắc kẹt trong lũ, cũng có thể khóc vì biết mình đã thoát khỏi cái chết.
Chiếc bánh chưng có lẽ sẽ nhắc nhiều người nhớ rằng đã cuối năm 2025, không lâu nữa là Tết, ngày người ta thường nghĩ năm qua có được gì và năm tới sẽ tiến tới mục tiêu lớn nào. Nhưng với những người đang chật vật đối phó với biển nước mênh mông, hay vừa nhìn mặt đất lộ ra khi lũ rút và biết rằng nhà cửa, tài sản đều bị phá hủy, mối bận tâm của họ chỉ là: Mình có được cứu sống không, mai kia mình sẽ sống thế nào đây?

Hình ảnh người phụ nữ tại Phú Yên bật khóc khi ăn bánh chưng. (Ảnh: Phú Yên có gì?)
Lúc này, bạn mặc quần áo khô ấm, bưng bát cơm nóng, trong mâm đủ 3 món thịt, rau, canh, có đầy đủ người thân quây quần xung quanh chờ dùng bữa. Khuya ngả lưng xuống giường, nhìn lên mái nhà vững chãi, hẳn bạn nhận ra mình quá may mắn khi nhớ đến cảnh những người chịu đói dầm mình giữa dòng nước lạnh buốt hay đứng chênh vênh trên mái nhà chỉ cách mép nước vài chục cm, những gia đình ôm nhau co ro trong cái lạnh dưới bầu trời tối đen.
Với họ, được cứu, được sống là điều quan trọng nhất.
Khi nước rút để lại mặt đất đầy bùn, rác và mảnh vỡ của những ngôi nhà, của đồ đạc, tài sản, xác vật nuôi hay những cành cây gãy, trước mặt họ là nỗi lo cơm áo, lấy gì để mưu sinh?
Và rồi sau khoảng thời gian tìm kiếm chờ đợi, có những người đau đớn chấp nhận sự thật, người thân của mình không trở về nữa.
Nhiều xót thương, khắc khoải, lo lắng, sợ hãi trong những ngày qua, cả ở người đang ngoài mưa gió lẫn những người đang ở nơi an lành, nắng ráo. Một trong những nguồn sức mạnh giúp nạn nhân của lũ lụt cầm cự là niềm tin vào tình người. Những con người đang vật lộn với mưa rét, nước xiết, đói ăn đói ngủ nương tựa vào nhau và tin rằng các lực lượng chức năng cũng như đồng bào đang và sẽ dốc toàn lực, tìm mọi cách để cứu mình.

Lực lượng chức năng trắng đêm cứu nạn người dân trong vùng ngập lụt.
Nhìn họ, những ai đang được hưởng hạnh phúc đệm ấm chăn êm hẳn nhận ra mình giàu có lắm, thấy trân trọng phúc phần mình đang được hưởng và bớt tính toán thiệt hơn, sẵn sàng chia sẻ một chút phúc phần đó cho người khác, như một manh áo, tấm chăn, chút đồ ăn, thuốc chữa bệnh và một vào ngày lương…
Những người xung quanh tôi đang làm thế. Đó là bé gái mẫu giáo đòi mẹ đập lợn để góp với người lớn trong nhà gửi tiền hỗ trợ đồng bào Đắk Lắk, là bé trai vừa mè nheo đòi mua Lego đã thơm thảo nhường nó cho trẻ em vùng lụt, là cụ già tạm gác mục tiêu mua máy trợ thính vì “bà điếc thêm vài tháng không sao chứ bà con không chờ được”…
Con gái 7 tuổi của tôi đêm qua rụt rè hỏi bố mẹ đã mua bộ váy công chúa mà bé đòi làm quà sinh nhật hay chưa, liệu có thể đổi thành tiền ủng hộ các bạn nhỏ ở nơi ngập lụt hay không?
Ngay cả những đứa trẻ lúc này cũng sẵn sàng từ bỏ thứ mà chúng khao khát mong chờ nhất vì đồng bào đang gặp hoạn nạn. Tin rằng những người lớn đọc rất nhiều sách vở, học nhiều đạo lý sẽ không chỉ nói “thương lắm miền Trung” mà sẽ thể hiện tình thương đó bằng hành động thiết thực, cụ thể.
“Qua cơn hoạn nạn mới hiểu tận lòng nhau”, câu hát ấy thật thấm thía trong những ngày này.

Mọi sự giúp đỡ của quý độc giả đến đồng bào miền Trung đang chống chọi mưa lũ lịch sử xin gửi về số tài khoản 1053494442, Ngân hàng Vietcombank – Chi nhánh Hà Nội.
Nội dung xin ghi rõ: Giúp đỡ 25052
Hoặc quý độc giả có thể quét mã QR code.
Toàn bộ số tiền ủng hộ sẽ được VTC News chuyển đến đồng bào miền Trung sớm nhất.
Quý độc giả biết những hoàn cảnh khó khăn cần sự chung tay giúp đỡ, xin hãy thông tin cho chúng tôi theo địa chỉ email [email protected] hoặc gọi điện đến đường dây nóng 0855.911.911.










