
* Dưới đây là tâm sự của một bà mẹ U50 và cậu con trai 25 tuổi.
Tôi năm nay 46 tuổi. Có một khoảng trống trong lòng mà dù có cố gắng thế nào cũng không thể lấp đầy. Đó là khoảng cách giữa tôi và con trai mình – đứa con mà tôi từng ôm ấp, dỗ dành, từng hãnh diện gọi là "cục vàng" của mẹ. Nhưng kể từ năm con bước vào lớp 7, mẹ con tôi gần như mất kết nối hoàn toàn.
Con không hư hỏng, không hỗn láo, ngược lại còn là đứa trẻ mà nhiều phụ huynh ao ước: ngoan ngoãn, học giỏi. Sau này, thằng bé trưởng thành rực rỡ, có công việc ổn định, hiếu thảo.
... Thế nhưng, tất cả những gì con dành cho tôi lại chỉ là sự lễ phép khách sáo, sự hiếu tháo khuôn mẫu.
Con gọi điện về báo tin đúng chuẩn mực, chúc mừng sinh nhật mẹ bằng những lời chỉn chu, mua quà cáp đầy đủ. Nhưng chưa bao giờ con ngồi xuống để tâm sự hay chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Khi khó khăn, con không tìm đến mẹ. Khi thành công, con cũng không nghĩ đến việc khoe với mẹ đầu tiên. Đau lòng là thằng bé thân thiết vô cùng với dì nó - em gái tôi.
Tôi đã từng dằn vặt, từng trách con lạnh nhạt, từng trách số phận bất công. Tại sao tôi nuôi dạy ra 1 đứa con xuất chúng nhưng người nó thật sự coi như mẹ lại không phải là tôi...
Nhưng rồi một ngày, tôi được nghe câu chuyên của nhiều năm trước từ em gái mình, lúc này tôi mới sững người nhận ra tất cả bắt nguồn từ chính mình.
Thằng bé biết gia đình nhiều chuyện phức tạp nên thằng bé rất biết điều và hiểu chuyện. Năm con mới 12 tuổi, trong một lần cãi nhau với chồng, tôi đã lỡ buột miệng nói với con rằng: “Mẹ quá mệt mỏi vì con rồi".

Chỉ một câu nói, trong lúc nóng giận, trong khi chính tôi còn không nhớ, chẳng hề để tâm. Nhưng câu nói đó giày vò thằng bé hơn cả trăm ngàn lời mắng mỏ.
Đứa trẻ năm ấy đã ghi khắc sâu vào tim. Và con đã chọn cách không bao giờ làm mẹ mình mệt mỏi thêm nữa – bằng cách sống thật ngoan, thật giỏi, thật tròn trịa. Nhưng cũng từ đó, con khóa chặt cảm xúc của mình trước tôi, coi tôi như một người dưng mà con không muốn làm phiền.
Nỗi đau này không phải vì con bất hiếu, mà vì con quá hiểu chuyện. Con tự nhủ sẽ không để mẹ vất vả vì mình, sẽ không để mẹ phải lo lắng, sẽ không để mẹ buồn lòng. Nhưng cái giá của sự hiểu chuyện ấy là tôi đánh mất cơ hội được đồng hành cùng con, đánh mất sự thân mật, gần gũi giữa mẹ và con
Giờ đây, mỗi khi thấy con trưởng thành, chín chắn, tôi vừa tự hào vừa chạnh lòng. Tôi ước gì được nghe con than thở: “Mẹ ơi, con mệt quá.” Tôi ước gì được thấy con vòi vĩnh, hờn dỗi, hoặc thậm chí là nổi loạn đôi chút. Tôi ước gì con coi tôi là chỗ dựa, chứ không phải là người cần phải giữ khoảng cách để không làm phiền. Nhưng tôi biết, tất cả đã muộn rồi. Một câu nói nông nổi năm nào đã biến thành bức tường ngăn cách, và tôi không thể nào phá vỡ.
Với riêng tôi, có lẽ cả đời này tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn con, yêu con trong thầm lặng, và mong rằng trong một khoảnh khắc nào đó, con có thể quay lại, nhìn vào mắt tôi và tin rằng: “Mẹ chưa bao giờ thật sự mệt mỏi vì con, mẹ chỉ mệt vì chính mình mà thôi.”