Tôi gặp anh lần đầu vào năm lớp 11. Sau một năm theo đuổi kiên trì, tôi mới chịu đồng ý ở bên cạnh anh. Bạn trai tôi vốn là người ít nói, học lực trung bình nên thi tốt nghiệp cấp 3 xong là nghỉ học, đi làm phụ giúp gia đình.
Còn tôi thì ngược lại, có nhiều hoài bão trong cuộc sống hơn anh. Mục tiêu lớn nhất ở tuổi đôi mươi của tôi là được sang Hàn Quốc du học. Nhưng khi tôi bày tỏ mong muốn này, cả gia đình đều phản đối dữ dội.
Bố mẹ tôi bảo rằng: “Gia đình này chưa đủ khó khăn hay sao mà con còn đòi đi du học? Con gái học ít thôi, kiếm gì làm rồi đi lấy chồng. Nếu muốn thì tự bỏ tiền, bố mẹ không chu cấp được”.
Giữa lúc tâm trạng bộn bề nhất, anh là người duy nhất ở bên an ủi và tìm cách tháo gỡ cùng tôi. Anh không hứa hẹn, chỉ khẳng định một câu: “Em cứ đi học đi, tiền bạc để anh lo”.

Anh rất tốt nhưng tôi lại không thể đồng ý chuyện đó với anh (Ảnh minh hoạ: TD).
Ban đầu, tôi không tin lắm, nghĩ rằng anh chỉ đang động viên mình nhưng thời gian đã chứng minh tất cả. Anh nói được, làm được. Suốt 3 năm tôi đi du học bên Hàn, anh làm thêm đủ thứ việc, sáng ở công ty, tối về nhận hàng để bán trên mạng.
Tiền kiếm được bao nhiêu, anh gom lại rồi gửi sang cho tôi. Anh có thể mặc những bộ quần áo cũ quanh năm, cả ngày lấm lem bùn đất nhưng luôn muốn tôi được mặc đẹp và ăn những món ăn ngon nơi đất khách.
Anh nói: “Anh có thể là ăn mày nhưng người yêu của anh phải là công chúa”. Trước sự hy sinh to lớn của anh, tôi thực sự rất cảm động. Nhờ có anh, ước mơ du học của tôi mới trở thành sự thật.
Nhưng gần đây, tôi chợt nhận ra, cảm xúc đó chỉ dừng lại ở từ “biết ơn”… Và quan trọng nhất, tôi không thích anh nhiều như tôi từng nghĩ.
Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được công việc có mức lương khá cao tại Hàn Quốc, thậm chí còn gấp 3 lần lương của anh. Tôi sở hữu ngoại hình cao ráo, gương mặt ưa nhìn nên xung quanh được nhiều người để ý.
Những cậu bạn tôi gặp ở Hàn đều có điều kiện tốt hơn anh về mọi mặt như học thức, suy nghĩ, kinh tế… Dù tôi luôn giữ sự chung thuỷ, tôi không thể phủ nhận sự khác biệt giữa quan điểm và lối sống của hai đứa ngày càng lớn dần.
Đầu năm nay, tôi về nước thăm gia đình. Anh chủ động chuẩn bị hoa quả, mời gia đình sang nhà tôi thưa chuyện, cho hai đứa nghiêm túc tìm hiểu nhau. Chính giây phút đó, tôi biết chuyện này không thể kéo dài mãi được.
Tôi cần rõ ràng với người yêu trước khi anh có ý định cầu hôn tôi. Trong những tôi ngày còn ở Việt Nam, sự chiều chuộng của anh khiến tôi cảm thấy nhạt nhẽo. Tôi bảo gì thì anh làm cái đó, chẳng đem lại một chút mới mẻ, bất ngờ nào.
Có lẽ, anh cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của tôi. Anh không nói ra, chỉ âm thầm cười, cố tìm đủ cách làm không khí vui vẻ hơn nhưng tôi chỉ thấy phiền toái và nặng nề.
Vì vậy, tôi dự định quay về Hàn đi làm, tiết kiệm tiền và gửi lại toàn bộ số tiền anh đã dành dụm suốt 3 năm để nuôi tôi ăn học. Đó là cách duy nhất để tôi không cảm thấy áy náy.
Tôi biết làm như vậy là tệ, phụ bạc sự hy sinh của anh. Nhưng tôi không thể ở cạnh một người mà bản thân đã hết tình cảm từ lâu. Sự cảm động không đủ lớn để giúp cả hai đi đường dài.
Bạn trai đã có công nuôi tôi ăn học bên Hàn suốt 3 năm. Bây giờ, tôi nên nói lời chia tay như thế nào để anh hiểu ý và không bị tổn thương quá đây?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.














