Tôi năm nay 51 tuổi, cái tuổi chưa quá già nhưng không hề trẻ nữa. Trong 51 năm cuộc đời ấy có tới 25 năm tôi sống trong nỗi khổ sở tột cùng mà không dám nói ra.
Dạo này, tôi hay đọc những câu chuyện tâm sự trên báo Dân trí, nhận ra nhiều góc khuất cuộc đời được chia sẻ. Vậy nên hôm nay, tôi cũng mạnh dạn trút nỗi lòng mình với nỗi niềm giấu chặt bao năm một lần cho nhẹ nhõm.
24 tuổi, tôi lấy chồng. Chồng tôi là người ở cùng làng, xấu trai nhưng có vẻ hiền lành. Khi đó nhà tôi nghèo, còn nhà anh thuộc dạng có của ăn của để vì có cửa hàng buôn bán ngoài thị trấn. Thấy anh đến nhà, mẹ tôi rất vui, cố gắng vun vào.
Mẹ nói, con gái trong làng ai chẳng muốn được về làm dâu nhà đó. Nếu không phải vì tôi hiền lành xinh đẹp, chưa chắc đã tới lượt đâu.
Tôi không yêu anh, nhưng thời điểm anh tán tỉnh, tôi vừa chia tay mối tình đầu. Chàng trai tôi yêu đi học xa và thay lòng vì một cô gái phố thị. Sẵn đang buồn, lại thấy anh ấy theo đuổi nhiệt tình, quan tâm, chu đáo, tôi đã mở lòng.
Trong quãng thời gian đi lại tìm hiểu, anh cưng tôi như công chúa khiến tôi nghĩ rằng thôi thì lấy người mình yêu không bằng lấy người yêu mình. Tôi toàn tâm toàn ý hướng tình cảm về phía anh, dứt khoát chôn vùi hình ảnh của mối tình đầu bội bạc.

Tôi thấy mình như được giải thoát khi chồng lộ chuyện ngoại tình (Ảnh minh họa: BetterHelp).
Thế nhưng, giấc mơ về một cuộc hôn nhân hạnh phúc bỗng tắt lịm ngay sau đêm tân hôn. Đêm tân hôn, tôi đã chịu sự chì chiết của anh: “Em đã từng ngủ với người khác rồi à?”. Tôi nằm im lặng, không thể nói mình đã dại dột trao cái quý giá nhất đời con gái cho mối tình đầu.
Anh vùng dậy khỏi giường, buông một câu: “Bao lâu nay mày bày ra cái dáng vẻ ngoan hiền để lừa tao. Đồ hư hỏng”. Nói rồi, anh tức giận ném gối xuống sàn nhà và nằm ngủ.
Ở thời của tôi, quan hệ nan nữ không phóng khoáng như bây giờ. Chuyện con gái "thất thân" trước khi lấy chồng là chuyện đáng xấu hổ. Tôi biết, là do tôi không biết giữ mình. Tôi chỉ sợ chứ không buồn giận gì chồng cả.
Nhưng, đêm tân hôn chỉ là sự bắt đầu cho những đêm dài giày vò khác. Ban ngày anh ấy chăm chỉ, hiền lành, nói năng nhẹ nhàng với mọi người, với tôi. Nhưng đêm về, khi cánh phòng ngủ khép lại, anh như biến thành một con người khác. Anh giày vò thể xác tôi, trút giận lên cơ thể yếu đuối của tôi.
Nếu tôi có ý phản kháng, anh sẽ gằn giọng lên: “Trước đây, khi ngủ với người khác có chống cự vậy không?”. Những câu hằn học của anh như rút cạn sức lực của tôi, chỉ còn những giọt nước mắt trong đêm tối bất lực.
Tôi cứ nghĩ, chỉ cần mình sống tốt, dần dần anh sẽ nhận ra không nên đánh giá một con người qua cái màng sinh học mỏng manh ấy. Nhưng chỉ là tôi ảo tưởng, anh ấy chưa từng đổi thay.
Ngay cả khi tôi sinh hai đứa con, mệt nhoài với những đêm con khóc, con ốm, anh ấy vẫn không buông tha. Khi con nhỏ chìm vào giấc ngủ say, cũng là khi cơn ác mộng của tôi bắt đầu.
Anh chỉ như thế trong phòng ngủ, còn thường ngày anh vẫn ngọt ngào với tôi khiến ai cũng xuýt xoa ghen tỵ bảo tôi có “số hưởng” lấy được chồng vừa giàu, vừa tốt tính.
Bố mẹ tôi cũng luôn tự hào vì con gái mình được gả vào nhà có điều kiện, luôn khuyên tôi phải đối đãi tốt với nhà chồng. Không ai hiểu những nỗi khổ đau, giày vò tôi phải chịu đựng.
Nếu là thời bây giờ, có lẽ chỉ cần cảm thấy không vui vẻ các bạn trẻ sẵn sàng ly hôn. Nhưng ở thời của tôi, hầu như chỉ có đàn ông bỏ vợ, ít có phụ nữ dám bỏ chồng. Dù chồng tệ bạc, vũ phu vẫn cắn răng chịu đựng. Huống hồ, chồng tôi bề ngoài tốt thế, tôi không có lý do nào chính đáng để bỏ về nhà cha mẹ.
Chẳng lẽ nói tôi không còn trong trắng khi về nhà chồng nên bị chồng khinh rẻ. Ai sẽ cảm thông? Ai sẽ thương xót? Hay họ sẽ cười vào mặt tôi, bảo tôi là loại đàn bà dễ dãi, đáng đời?
Tôi chưa từng nghĩ sẽ kết thúc hôn nhân, hoàn toàn không dám nghĩ tới. Tôi coi đó là hình phạt chồng dành cho mình, chịu đựng nhiều năm ròng giống như một thói quen.
Nhưng có lẽ giày vò một người nhiều năm chỉ vì một chuyện, lâu ngày cũng sẽ chán. Từ năm tôi 40 tuổi, chồng ít khi đụng vào người tôi nữa. Chỉ trừ những hôm say, khi dục vọng mạnh hơn lý trí, anh mới gần tôi.
Với những người vợ bình thường, bị chồng hờ hững, lạnh nhạt gối chăn sẽ là một nỗi buồn tủi. Nhưng tôi coi đó là một đặc ân. Mỗi tối lên giường, chìm vào một giấc ngủ ngon mà không ai quấy rầy, đó đã là một niềm hạnh phúc.
Hai đứa con tôi đã lớn lên trong vỏ bọc hạnh phúc của một gia đình hoàn hảo như thế. Chồng tôi từng nói: “Cô sai với tôi chứ bọn trẻ không có lỗi. Đừng để chúng khổ”. Chính tôi cũng không rõ, mình có thực sự sai với chồng không khi đến với anh mà không còn trong trắng. Tôi chỉ thừa nhận, anh đúng là một người bố tốt, luôn nghĩ cho con. Chỉ cần anh ấy không còn giày vò thân xác tôi, cuộc sống cũng không đến nỗi quá tệ.
Rồi một ngày, chồng tôi bị tai nạn giao thông. Vụ tai nạn ô tô khá nghiêm trọng khiến anh và một người phụ nữ đi cùng phải cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Đến lúc đó, chuyện mới vỡ lở ra là lâu nay anh lén lút nuôi tình nhân bên ngoài và còn có một đứa con gái riêng.
Bố mẹ anh, bố mẹ tôi, anh em họ hàng, ai cũng sốc. Hai đứa con tôi thất vọng về bố, ôm chặt mẹ khóc. Nhưng riêng tôi, tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt nào. Lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ: “Tốt quá. Mình có lý do đường hoàng để ly hôn rồi”.
Tôi chăm sóc chồng chu đáo hai tháng ròng trong bệnh viện và đón anh ra viện bằng một lá đơn ly hôn. Không có trách móc, không chất vấn, khóc lóc gì cả. Tôi nói nhẹ nhàng: “Em để anh tự do đến với người đàn bà ấy. Nhà đang ở em xin giữ lại cho hai con. Tài sản thì anh cứ theo luật mà chia, em không đòi hỏi gì hơn cả”.
Ai cũng bảo tôi làm như vậy quá nhẹ nhàng. Đáng lẽ tôi phải tung hê mọi chuyện cho họ bẽ bàng. Phải đánh ghen một trận cho người đàn bà kia ê chề, cay đắng.
Tôi không cần làm những việc đó. Tôi chỉ cần có thể sống một cuộc sống nhẹ nhàng, không trách móc hay oán hờn ai cả.
Nếu tôi có điều gì đó sai lầm, chỉ là sai với bản thân tôi vì đã không đủ mạnh mẽ để buông bỏ hôn nhân sớm hơn mà thôi.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: [email protected]. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.






