Cô tên C., dạy môn kỹ thuật. Trong các thầy cô giáo cũ của tôi, cô C. có lẽ là người có hoàn cảnh khó khăn nhất. Cô có 2 người con, đầu là trai, sau là gái. Người con trai năm nay khoảng 40 tuổi nhưng bị điên nặng.

ẢNH: T.N TẠO BẰNG AI
Theo cô kể, năm học lớp 11, bị các bạn xô đẩy, con trai cô ngã đập đầu xuống đường, sau đó bị bệnh thần kinh. Cô đã đưa đi điều trị khắp nơi, từ cầu Sông Ngang (Quy Nhơn), Biên Hòa (Đồng Nai), Đức Hòa (Long An cũ, nay là Tây Ninh), Lâm Đồng rồi quay lại Long An, nhưng bệnh vẫn không giảm.
Mỗi lần con trai lên cơn, mắt long lên, là cô phải giấu hết dao, kéo và những vật dụng có thể gây nguy hiểm, vì sợ con tấn công người khác.
Ngày còn điều trị ở Quy Nhơn, mỗi lần chích thuốc, con trai cô không ngủ được do bị thuốc hành, cứ đi lang thang suốt đêm ngoài bãi biển, cô phải sấp ngửa chạy theo để canh chừng. Giờ cả thầy lẫn cô đều về hưu, dọn vào Tây Ninh ở để tiện chăm sóc cho con trai đang chữa bệnh tại đây.
Có lần chúng tôi đến thăm, chúc tết nhân dịp cô về Quy Nhơn, cô vừa khóc vừa nói: "Giá như được chết thay để con cô được sống như một người bình thường, thì cô đã chết lâu rồi".
Nghe cô kể chuyện, bọn học trò cũ cay xè cả mắt. Nhưng đó vẫn chưa phải chuyện chính. Chuyện chính là khi điều trị bệnh ở Long An, có một thời gian con trai cô tỉnh táo rồi được một cô gái để ý, thương thật lòng, muốn về sống chung.
Lúc đầu cô rất mừng, vì nghĩ rằng từ nay đã có người phụ mình chăm sóc con nhưng suy đi nghĩ lại, cô đã từ chối cuộc hôn nhân ấy của con trai. Lý do mà cô đưa ra là bệnh của con cô có nguy cơ tái phát rất cao (mà đúng là sau đó tái phát thật), khi phát bệnh thì sẽ không lường được trước điều gì nên sẽ rất nguy hiểm cho cô gái. Mặt khác, sống chung với một người như vậy, cô gái sẽ khổ cả đời.
Cô nói: "Cái khổ đó thì chỉ có cha mẹ, anh em ruột thịt mới có thể chịu đựng nổi và buộc phải chịu đựng, còn con gái người ta sao nỡ bắt phải chịu cực khổ vì thằng con điên của mình. Mình không thể ích kỷ như vậy được".
Vì thế, cô đã từ chối cô gái kia về làm dâu.
Mặc dù quyết định của cô đã gây một số tiếc nuối, bởi biết đâu, nếu có vợ yêu thương, chăm sóc chu đáo, thì chàng trai có thể sẽ khỏi bệnh. Tuy nhiên, xác suất khỏi bệnh là khá thấp, cô C. không thể đánh cược sự rủi ro cho cô gái kia.
Sự từ chối của cô thật cao thượng và nhân hậu, bởi trong nỗi tuyệt vọng của kiếp làm mẹ, cô vẫn chọn hy sinh hạnh phúc của chính con trai để bảo vệ một người con gái xa lạ.
Có lẽ, giữa cuộc đời nhiều bon chen và toan tính, những người như cô giáo C. chính là minh chứng rằng lòng nhân ái và sự hy sinh thầm lặng vẫn hiện diện, lặng lẽ mà bền bỉ.
Câu chuyện của cô giáo cũ nhắc chúng tôi rằng nhân hậu không chỉ là thương yêu, mà còn là biết dằn lòng, từ bỏ điều mình khao khát, để người khác được sống một đời an lành.
Được làm học trò của một người cô như thế - một nhà giáo đúng nghĩa, thật sự là điều may mắn cho chúng tôi, vì đó chính là tấm gương sáng để chúng tôi noi theo: sống tử tế với người khác, đôi khi chính là cách làm đẹp nhất cho cuộc đời mình.









